NHỮNG ĐIỀU CHÚNG TA LÀM VÌ YÊU - Trang 93

Trong giây lát họ cùng lặng đi, nhìn nhau, cả hai bọn họ cùng nghĩ đến

cha cô. Cuối cùng, Angie nói, “Trước khi bác bán cho cháu một đôi giày
êm ái của bác, cháu muốn hỏi bác về chiếc áo khoác treo ở cửa sổ kia.”

“Chiếc áo ấy quá trẻ so với cháu, Angela. Bác biết ở thành phố…”
“Áo ấy không phải cho cháu. Cho... một người bạn.”
“À.” Bà gật đầu. “Năm nay đứa con gái nào cũng muốn một chiếc áo

như thế này. Lại đây.”

Một tiếng sau, Angie rời cửa hàng Clothes Line với hai chiếc áo khoác

mùa đông, hai đôi găng tay bằng lông thỏ, một đôi giày tennis của một
hãng không tên tuổi và một đôi giày đen đế bằng để làm việc. Điểm đến
đầu tiên của cô là một cửa hàng đóng gói đồ trong thị trấn, nơi cô cho đóng
hộp hai chiếc áo khoác.

Cô đã định là sẽ gửi chúng tại Nhà Hỗ trợ láng giềng. Cô thực sự định

làm như vậy.

Nhưng chẳng hiểu sao rút cuộc cô thấy mình đậu xe ở trên phố nhà cô

gái, chăm chú nhìn lên tòa nhà căn hộ điêu tàn.

Cô cầm lấy mấy hộp đồ và đi về phía cửa ra vào tòa nhà. Gót giày của cô

bị mắc vào một khe nứt trên vỉa hè, làm cô mất thăng bằng. Cô tưởng tượng
ra mình trông giống Quasimodo, chúi về phía trước. Nhỡ ra có ai đó nhìn
thấy, nhưng mà điều này, thực ra, đã bị những khung cửa sổ trống trơ, tăm
tối kia phủ nhận rồi.

Cửa chính không khóa; thực tế là, nó chỉ còn treo trên một bản lề. Cô mở

cửa ra, bước vào khoảng không mờ tối. Bên tay trái cô có một dãy hộp thư,
đánh số. Hộp thư duy nhất có ghi tên là hộp thư của người quản lý tòa nhà:
Dolores Mauk, 1A.

Phòng 1A đối diện với Angie. Kẹp mấy chiếc hộp dưới cánh tay, cô đi về

phía cánh cửa và gõ lên đó. Khi không thấy ai trả lời, cô lại gõ.

“Tôi đến đây,” ai đó nói.
Cánh cửa mở ra. Một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt thô và đôi

mắt dịu dàng đứng đó. Bà ta mặc một chiếc váy hoa mặc nhà, và đi đôi giày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.