NHỮNG ĐIỀU CHÚNG TA LÀM VÌ YÊU - Trang 96

“Này, anh quên không hỏi. Anh cần mặc tuxedo màu gì để đi dạ hội đầu

năm học?”

Cô cảm thấy mặt mình cắt không được hột máu. Dạ hội. Chỉ còn mười

ngày nữa là đến buổi khiêu vũ.

Chết. Cô đã thu xếp mọi việc trang trí, người chỉnh nhạc và ánh sáng.
Sao cô lại có thể quên điều quan trọng nhất: một chiếc váy?”
“Lauren?”
“À. Màu đen,” cô trả lời, cố gắng mỉm cười. “Màu đen luôn an toàn

nhất.”

“Rồi, như ý em.” Cậu nói và mỉm cười.
Mọi thứ luôn luôn dễ dàng đối với David. Cậu không phải tự hỏi là thế

nào để có tiền mua váy mới – khỏi phải lo đến giày hay khăn choàng.

Suốt giờ học lượng giác, cô bị mất tập trung. Ngay khi giờ học kết thúc,

cô chui vào một góc yên tĩnh trong thư viện và lục lọi trong ví và ba lô của
mình, lục tìm tiền.

$6,12. Đó là tất cả những gì cô có lúc này.
Một nếp nhăn hằn sâu trên trán cô và ngự trị ở đó suốt cả ngày.
Sau giờ học, cô bỏ buổi họp về việc trang trí và chạy vội về nhà.
Xe buýt thả cô xuống góc phố Apple Way và phố Cascade. Trời mưa to.

Không còn là một bức màn xám bạc, mà là sự dữ dội khiến thế giới trở nên
lạnh lẽo và xám xịt. Những hạt mưa rơi xuống vỉa hè nhanh chóng và liên
tục đến nỗi trông đường phố như sắp sôi lên. Chiếc mũ bằng vải thô của cô
chẳng ích gì. Nước chảy xuống hai bên má cô và dúi cái lạnh, ướt dính vào
trong cổ áo cô. Ba lô của cô, nhét đầy cả tấn sách vở và tài liệu, nặng trịch.
Thêm vào đó, đôi giày bằng vải nhựa của cô đã bị gãy gót từ cách đây ba
khối nhà, nên giờ đây cô khập khiễng đi xuống dốc để về nhà.

Ở góc phố, cô vẫy tay chào Bubba, người cũng vẫy chào lại cô, rồi lại

quay về với những hình xăm của mình. Ánh đèn neon chập chờn, mệt mỏi
trên đầu anh ta. Một tấm biển nhỏ hơn, bày bên cửa sổ - Tôi đã xăm cho bố
mẹ các bạn
– đầy những vệt nước mưa. Cô tập tễnh tiến về phía trước, đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.