NHỮNG ĐỨA CON CỦA THUYỀN TRƯỞNG GRANT - Trang 137

không có lợi gì.
Ông quay về chỗ xe với vẻ băn khoăn trước tình hình nghiêm trọng đã xảy
ra.
- Không nên nghĩ đến việc cử người khác đi Melbourne nữa, - ông
nói.
- Nhưng điều đó lại cần thiết, thưa huân tước. – John Mangles lên
tiếng. – Tôi xin đảm nhiệm vụ mà người thuỷ thủ của tôi chưa kịp hoàn
thành.
- Không, John, anh cũng không có ngựa để mà đi quãng đường hai
trăm dặm đâu.
Quả thật, ngựa của Mulrady, con ngựa duy nhất mà đoàn thám hiểm còn
lại, không thấy trở về. Nó bị giết hay bị lạc trong rừng, hay bị bọn chúng
cướp mất rồi?
- Dẫu sao thì, - Glenarvan nói, - chúng ta cũng sẽ không rời nhau nữa.
Ta đợi ở đây một tuần, hai tuần, cho đến khi nào nước sông Snowy rút đã.
Lúc đó ta sẽ đi dần từng chặng đến vịnh Twofold – Bay và từ đó, bằng một
con đường an toàn hơn, sẽ gửi lệnh cho “Ducan” đi về vùng duyên hải phía
đông.
- Ta chỉ còn cách duy nhất ấy thôi, - Paganel tán thành.
- Vậy thì các bạn, - Glenarvan tiếp tục – chúng ta hãy sát cánh cùng
nhau chịu đựng. Lẻ loi một mình giữa nơi bọn cướp hoành hành như thế
này là hết sức mạo hiểm.
Glenarvan đã có lý cả trong việc quyết định không phải ai đi nữa, lẫn trong
việc kiên trì ở lại bờ sông đợi nước rút. Vì từ đây đến Delegete, thị trấn
biên giới đầu tiên của tỉnh Nouvelle-Gailes Nam chỉ có ba mươi lăm dặm
thôi. Ở đó, tất nhiên họ sẽ tìm được phương tiện để đến Twofold-Bay và có
thể đánh điện đi Melbourne cho tàu “Ducan”. Những quyết định ấy rất hợp
lý, nhưng trễ quá. Giá như Glenarvan đừng phái Mulrady đi Melbourne thì
đã tránh được bao nhiêu là tai hoạ, đấy là chưa nói đến việc một thuỷ thủ bị
thương nặng.
Sau khi trở về trại, Glenarvan thấy những người bạn của mình bớt rầu rĩ
hơn. Dường như họ đã ấm lại niềm hy vọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.