NHỮNG ĐỨA CON CỦA THUYỀN TRƯỞNG GRANT - Trang 177

thực phẩm đã cạn mà không có gì bổ sung thêm. Nước đã hết, mà càng mệt
lại càng khát. Họ phải trải qua những sự giày vò khủng khiếp và lần đầu
tiên họ thấy gần như “lực bất tòng tâm”!

Cuối cùng không bước được nữa, các nhà thám hiểm chỉ còn bíêt lết
đi theo bản năng và họ cũng đến được bờ biển. Bỗng nhiên, cách họ một
dặm, xuất hiện một tốp thổ dân. Chúng vừa đuổi theo vừa vung vũ khí lên.
Không còn biết chạy đi đâu nữa, đằng trước là biển rồi, Glenarvan đã định
dồn hết sức còn lại ra lệnh tự vệ, thì John Mangles kêu to:
- Có thuyền! Có thuyền kìa!

Đúng là trên bờ cát phẳng, cách những người chạy trốn hai mươi
bước, có một chiếc thuyền với sáu mái chèo đã được kéo lên bờ. Việc đẩy
thuyền xuống nước, nhảy lên và bơi khỏi bờ, chỉ mãi một phút, John
Mangles, Mac Nabbs, Wilson và Mulrady ngồi bơi, Glenarvan lái, hai
người phụ nữ, Olbinett, Paganel và Ribert ngồi phía sau thuyền. Sau mười
phút, chiếc thuyền đã ra khỏi bờ một phần tư dặm. Biển lúc đó lặng êm.

John không muốn bơi quá xa, nên đã ra lệnh bơi dọc theo bờ. Bỗng
mái chèo của anh chững lại. Từ sau mũi Lottin xuất hiện ba chiếc thuyền
khác, đó là những chiếc thuyền của thổ dân đuổi theo họ.

- Ra khơi! Ra khơi! – Viên thuyền trưởng trẻ hô to.

Thà chết ngoài biển khơi còn hơn. Bốn người gò mình chèo và
chiếc thuỳên lướt ra khơi. Nửa giờ sau, khoảng cách giữa họ và những thổ
dân truy bắt không rút ngắn lại, nhưng những người chạy trốn bất hạnh đã
kiệt sức, yếu đi và thuyền của đối phương đang xáp lại gần. Khoảng cách
giữa họ còn không đầy hai hải lý. Như vậy, chắc chắn các thổ dân sẽ tấn
công. Kìa, chúng đã giương những khẩu súng dài ngắm bắn! Còn
Glenarvan thì sao? Ông đứng trên mạn lái nhìn về phía chân trời với niềm
hy vọng mãnh liệt vào một cái gì đấy…Ông trông đợi điều gì? Ông muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.