NHỮNG ĐỨA CON CỦA THUYỀN TRƯỞNG GRANT - Trang 213

thành. - Nhưng tôi rất tiếc rằng Maria Thèrèsa không phải là nhận mọi thử
thách đè lên số phận. Chúng tôi làm việc không ngưng tay. Chẳng bao lâu,
chúng tôi đã có vài acre đất được gieo các hạt giống còn lại của tàu
"Britania"; khoai tây, rau diếp và rau chút chít đã cải thiện bữa ăn của
chúng tôi. Những thứ ấy rất dễ trồng. Đến bây giờ chúng tôi đã có sữa bò.
Từ cây "nardo" mọc nơi lòng suối chúng tôi đã làm được những chiếc bánh
mì khá ngon. Nói tóm lại, chúng tôi hoàn toàn bảo đảm được những thứ cần
thiết nhất cho cuộc sống.
Chúng tôi đã làm một căn nhà bằng những mảnh vỡ của tàu "Britania "
bị giạt vào bờ, lợp bằng vãi buồm đã được quét dầu cẩn thận. Thế là chúng
tôi đã có một chỗ chắc chắn để trú mưa. Trong căn nhà ấy đã có biết bao
nhiêu ước mơ được ấp, ủ. Và điều ước mơ kỳ diệu nhất trong số những ước
mơ của chúng tôi hôm nay đã trở thành sự thật! Thoạt đầu, tôi định rời khỏi
đảo bằng một chiếc thuyền đóng bằng các mãnh tàu vỡ, nhưng vùng đất
gần hất là quần đảo Pomotou cách chúng tôi những một ngàn rưỡi hải lý .
Không thuyền nào có thể bơi xa như vậy được. Chỉ có một sự ngẫu nhiên
may mắn mới có thể cứu được chúng tôi.
Ôi, những đứa con yêu quý của cha! Đã từng bao nhiêu lần cha và các
bạn đứng trên núi trông ra biển xem có chiếc tàu nào xuất hiện nơi xa khơi
không? Trong suốt thời gian cha ở đây, chỉ có hai, ba lần cha thấy tận phía
chân trời có cánh buồm xuất hiện, nhưng rồi lại biến mất ngay. Cứ thế hai
năm rưỡi trôi qưa. Cha và các bạn đã hết hy vọng, nhưng chưa thất vọng ...
Cuối cùng, ngày hôm qua, tôi leo lên một tảng đá cao, bỗng thấy ở
phía tây có một làn khói nhẹ, làn khói cứ lớn dần. Tôi nhanh chóng nhận ra
một chiếc tàu. Hình như con tày bơi về phía chúng tôi. Nhưng liệu nó có đi
qua đảo này không? Mà tội tình gì nó phải dừng lại đây kia chứ?
Ôi, sao cái ngày hôm qua lại khắc khoải đến thế! Tim tôi như muốn vỡ
ra trong lồng ngực. Các bạn của tôi đã đốt lửa trên đỉnh núi. Đêm xuống,
nhưng không có dấu hiệu nào chứng tỏ người trên tàu đã nhận ra chúng tôi
cả. Việc cứu thoát chúng tôi tùy thuộc vào con tàu ấy. Không lẽ chúng tôi
lại bỏ lỡ cơ hội này được sao! Tôi không chần chờ nữa! Bóng đêm con tàu
có thể chạy vòng qua đảo và đi mất. Tôi lao xuống nước và bơi lại phía tàu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.