NHỮNG ĐỨA CON CỦA THUYỀN TRƯỞNG GRANT - Trang 88

Jules Verne

Những đứa con của thuyền trưởng Grant

Chương 3

Ayrton

Không thể tưởng tượng được những lời nói ấy đã gây nên sự ngạc nhiên
như thế nào. Glenarvan đứng bật dậy, đẩy chiếc ghế ra và nói to:
- Ai vừa nói đấy nhỉ?
- Tôi, - một trong số những người làm của Paddy O’Moore ngồi ở cuối
bàn đáp.
- Anh à, Ayrton? - Người lưu vong sửng sốt, không kém gì Glenarvan.
- Vâng, tôi, - Ayrton đáp lại bằng một giọng xúc động, nhưng kiên
quyết, - Tôi cũng là một người Scotland như ngài, thưa huân tước và tôi là
một trong những người bị nạn trên tàu “Britania”.

Lời tuyên bố ấy đã gây ấn tượng không sao tả xiết. Mary Grant gần như
ngất đi vì xúc động và hạnh phúc, gục đầu vào ngực huân tước phu nhân
Helena, John Mangles, Robert, Paganel đứng phắt dậy và nhào tới người
mà Paddy O’Moore vừa gọi là Ayrton.

Anh ta chừng bốn mươi lăm tuổi, gương mặt khắc khổ, đôi mắt sáng ẩn sâu
dưới cặp mày rậm. Tuy gầy gò, nhưng anh ta hẳn là đã có một sức mạnh
khác thường. Dường như người anh ta chỉ toàn xương và thần kinh. Anh ta
có đôi vai rộng, người tầm thước, phong thái nom thông minh, kiên quyết
và đầy nghị lực. Đó là một người đã từng bị nhiều đau khổ, nhưng lại gây
được ấn tượng về một con người có khả năng chịu đựng và vượt qua những
đau khổ.

Thoạt nhìn, Glenarvan và các bạn của ông đã thấy rõ điều đó. Con người
Ayrton làm cho người ta kính trọng. Glenarvan, thể hiện những tình cảm
chung, đã hỏi anh ta đủ điều. Cả hai người, Glenarvan và Ayrton, có lẽ đều
xúc động trước cuộc gặp gỡ này, vì vậy những câu hỏi của Glenarvan lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.