NHỮNG GIA ĐÌNH CỰ TỘC - Trang 258

Ông bước tới căn buồng vợ nằm, bà trước khi mở cửa, ông cố gắng nở

một nụ cười.

Bà nam tước, vai choàng một tấm khăn viền đang ten quay lại, mái tóc

xám, gương mặt cũng xám.

Trên cái tủ con đầu nằm là bức ảnh của François lúc lên ba, mặc áo lễ.

Nắng mùa thu sưởi nóng cửa kính, gây mùi bệnh hoạn trong căn phòng.

Bà nam tước sẽ sàng nói:

- Tôi bị ung thư, đúng không?

- Sao bà cứ nhắc mãi cái ý nghĩ kỳ cục đó. Ông đáp. Bà yên tâm. Lartois

vùa mới nói, như đã nói với bà, đó chỉ là một khối u, u lành.

Bà lắc đầu:

- Tôi biết là tôi sẽ không gượng dậy được nữa đâu. Hai năm để mà chết.

Ung thư là thế. Tội nghiệp cho ông, tội nghiệp mẹ con Jacqueline! có một
người ngắc ngoải hai năm trong nhà!

Bà nói những câu đó một cách chắc chắn và nhẫn nhục. Nhưng mắt bà

theo dõi phản ứng trên gương mặt ông chồng. Ông lẳng lặng tới bên cửa sổ,
kéo rèm, giả vờ nhìn xuống khu vườn. Ông thấy mắt cay xè “Bà vợ đáng
thương của tôi! Suốt đời buồn khổ…”

Ông nghe bà nói sau lưng ông:

- Lạ thật đấy, Noel. Với mọi người ông nói dối rất giỏi, còn với tôi,

không bao giờ ông biết cách…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.