NHỮNG GIẤC MƠ Ở HIỆU SÁCH MORISAKI - Trang 107

Chúng tôi được dẫn đến phòng có tầm nhìn đẹp nhất. Căn phòng

trải chiếu tatami rộng hơn mười sáu mét vuông, vừa đủ cho hai người.
Ngoài cửa sổ là một màu xanh rì rậm rạp, cây lá thư thái xào xạc theo
gió. Thỉnh thoảng vẳng lại tiếng chim kêu cúc cúc, có lẽ là hoét lưng
hung. Những rặng núi phía xa bị sương che mờ, trên bầu trời xanh
nhạt những cụm mây ti tích lững lờ trôi. Chăm chăm nhìn mây làm tôi
cảm thấy như bị tê liệt cảm giác về thời gian.

Tôi ngồi thẫn thờ bên cửa sổ nhìn ra ngoài một lúc. Cô Momoko

vốn hiếm khi lặng im, giờ hình như cũng đang chìm trong cảm xúc,
nhìn ra ngoài. Cảm xúc của cô hồi vừa sống vừa làm việc ở đây như
thế nào nhỉ, tôi thử tưởng tượng. Bất ngờ là tôi cũng thấy khá hứng thú
với chuyện ấy.

Chợt có tiếng đập cửa ầm ầm rồi Haru bước vào. “Đêm xuống là

lạnh lắm,” cô bê chiếc lò sưởi dầu có vẻ nặng bằng cả hai tay đặt đánh
bịch xuống góc phòng. “Cảm ơn,” chúng tôi nói. “Ai da, có gì đâu
mà,” cô đáp lại bằng giọng giống mấy nhân viên ở quán rượu.

“Cô Momoko, cô làm việc ở đây bao lâu thế?” Tôi hỏi cô

Momoko.

“Hình như là ba năm ấy,” cô Momoko nghiêng đầu trả lời.
“Rời khỏi đây rồi cô làm gì ạ?”
“À, nhiều thứ lắm. Con người ấy mà, đã mang tâm trạng như cô

khi ấy thì sống ở đâu cũng được.”

Cảm giác nếu là cô Momoko thì đúng thật dù ở đâu cũng sống

mạnh khỏe được.

“À đúng rồi,” cô Momoko hào hứng đứng dậy. “Đi dạo một lát

trước khi ăn tối nhé.”

Chúng tôi quyết định để chuyện leo núi cho ngày mai và tới thăm

ngôi đền trên đỉnh núi. Khoảng cách từ nhà nghỉ đến ngôi đền chỉ
bằng từ mắt đến mũi, theo như cô Momoko nói thì chỉ mất năm phút.

Đi hết khúc quanh nơi một cửa hàng lưu niệm và một quán ăn

khiêm tốn náu mình, cổng Torii liền ở ngay trước mắt. Nối tiếp theo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.