NHỮNG GIẤC MƠ Ở HIỆU SÁCH MORISAKI - Trang 20

Ý thức về thực tại lập tức quay về, tôi bật dậy kêu “a” một tiếng.

Cửa hiệu phải mở lúc mười giờ. Hôm qua trước khi đi ngủ tôi đã đặt
báo thức tám giờ, không biết nó bị tắt đi lúc nào. Kẻ quái ác nào lại ác
ý làm thế? Chỉ có tôi chứ còn ai vào đây.

Sao lại xảy ra sai sót này được nhỉ? Vốn luôn dậy rất đúng giờ,

trong suốt ba năm đi làm lúc nào tôi cũng lấy làm tự hào rằng mình
chưa một lần đi muộn. Tôi mặc nguyên bộ đồ ngủ, đầu tóc bù xù lao
xuống cầu thang, vội vã nâng mở cánh cửa cuốn nặng trịch. Tức thì
ánh mặt trời mùa hạ ùa vào trong phòng. Các cửa hiệu trông ra mặt
đường đều đã mở cửa cả, xem chừng đúng là tôi trễ quá rồi.

Làm thế nào bây giờ? Tôi biết ăn nói với cậu thế nào về chuyện

làm thâm hụt khoản thu buổi sáng này đây? Trong trạng thái hoang
mang như thế tôi ngồi thừ ra ở quầy tính tiền tận ba mươi phút, vẫn
nguyên bộ đồ ngủ trên người. Nhưng cũng lạ, chẳng có ma nào đến
cửa hiệu.

Kể cả sau đó cũng không có vị khách nào lui tới. Không ít người

qua lại trên đường, nhưng ai nấy đều lướt qua cửa hiệu của tôi. Thấy
mình có vẻ ngớ ngẩn, tôi thong thả lên trên thay đồ, chải đầu, thậm chí
trang điểm một chút rồi lại đi xuống.

Đến gần trưa, cuối cùng thì túc tắc cũng có vài khách tới, nhưng

phần lớn chỉ đến mua những cuốn sách bỏ túi năm mươi hay một trăm
yên. Buôn bán thế này thì sao trụ nổi, tôi bất giác lo lắng. Trên dưới ba
mươi lần tôi nén ngáp, ngủ gật tới hai lần.

Khoảng một giờ chiều, một ông chú người thấp đậm, trán hói

bóng loáng bước vào cửa tiệm. “Ô”, ông ta thốt lên khi nhìn thấy tôi
đang ngồi sau quầy tính tiền.

“Satoru đâu rồi? Mà cháu là ai? Làm thêm hả? Cái tiệm này làm

gì có tiền mà thuê người làm nhỉ?”

Ông ta tiến tới hỏi dồn dập. Nói sao nhỉ, ông chú này quá mức

vồn vã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.