NHỮNG GIẤC MƠ Ở HIỆU SÁCH MORISAKI - Trang 39

Morisaki. Được đặt mình giữa không gian nhỏ bé nơi thời gian lặng lẽ
trôi như thế này quả là một điều quý giá. Tôi trở nên khá tường tận về
các tác giả có sách tại cửa hiệu và thân thiết với những vị khách quen
từ lúc nào không hay. Chú Sabu cũng nhận thấy tôi khang khác so với
ngày trước, “Ồ, Takako cũng đọc sách đấy à”, và ít nhiều thay đổi
cách nhìn về tôi.

Thêm một điều nữa, đi dạo quanh khu phố đã trở thành thói quen

mới của tôi.

Dạo đó lại đúng dịp tiết trời đã mát mẻ hẳn, một mùa lý tưởng để

đi bộ loanh quanh.

Lá trên những hàng cây ven đường mỗi ngày một vàng hơn, như

đang hô ứng với những biến chuyển chậm rãi trong lòng làm tôi khá
thích thú.

Vừa đi tôi vừa ngắm nhìn đường phố Jimbocho với tâm trạng

khác hẳn khi mới đặt chân tới đây. Rồi tôi thấy toàn bộ khu phố như
một chốn thám hiểm, lồng ngực rộn ràng háo hức. Tại góc phố cũ bình
dị này, hiệu sách cũ, quán cà phê, những quán bar mang phong vị nước
ngoài... có vô số những nơi khiến ta muốn thử tạt qua nằm trên đường
chính hay những con ngõ nhỏ. Cả khu phố được bao bọc bởi vẻ bình
yên rất độc đáo, không thấy ở bất cứ ngõ ngách nào cảm giác láo nháo
mà tôi căm ghét.

Tôi cũng nhận ra, cho dù đều là hiệu sách nhưng từng tiệm đều

có màu sắc riêng.

Riêng tiểu thuyết đã chia thành hiệu chuyên về tiểu thuyết nước

ngoài, tiểu thuyết lịch sử... Rồi tạp chí điện ảnh, sách thiếu nhi, thậm
chí có cả hiệu chuyên về những cuốn sách cổ từ thời Edo. Chủ tiệm
cũng có nhiều kiểu: những ông già dáng vẻ cố chấp giống ông tôi, hay
những người cư xử rất mực hòa nhã dù còn trẻ tuổi... Theo tôi đọc
được ở phòng thông tin của khu phố khi tạt ngang qua thì chỉ tính
riêng hiệu sách thôi đã có hơn một trăm bảy mươi tiệm. Chỗ này quả
đúng là phố sách lớn nhất thế giới như lời cậu nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.