NHỮNG GIẤC MƠ Ở HIỆU SÁCH MORISAKI - Trang 84

việc ở một nhà xuất bản ngay gần đây, chuyên về tài liệu giảng dạy, ví
dụ như sách giáo khoa.

Tôi cũng xưng tên lại.
“Đúng rồi, Takako. Tôi nhớ người chồng tươi vui của cô lúc nào

cũng lớn tiếng gọi ‘Takako! Takako!’,” anh ta cứ vừa cười vừa gật
đầu.

Tôi đỏ bừng hai má khẽ lầm bầm: “Đó là cậu tôi.”
“Sao, cậu ư? Có họ hàng buôn bán sách cũ thật là hay.”
Wada nói như rên rỉ, có vẻ thực sự ghen tị.
“Cô không ở cửa hiệu đó nữa ư?”
“Vâng. Vì một vài lý do tôi được ăn nhờ ở đậu một thời gian. Nói

sao nhỉ, giống như một thời kỳ để nạp điện vậy.”

“Thời kỳ nạp điện? Ở cửa hiệu đó?”
“Vâng.”
Wada lại rên lên.
“Hay thật ấy, thời kỳ nạp điện. Nhưng mà làm thế ở hiệu sách cũ

thì quả là xa xỉ. Chao ôi, ghen tị quá. Nếu là tôi tuyệt đối sẽ không đi,
ở lại nạp điện mãi mãi.” Anh ta lẩm bẩm như đang độc thoại.

Có vẻ như anh ta đã bắt đầu nhen nhóm ý tưởng sống trong một

hiệu sách cũ. Không ngờ lại trẻ con vậy.

“À bạn gái anh có khỏe không? Hai người hay đi cùng nhau tới

cửa hiệu nhỉ.”

Tôi bất chợt nhớ ra hỏi trong lúc anh ta vẫn đang lẩm bẩm.
Hầu như anh ta đến một mình, nhưng có đôi khi dẫn theo một cô

gái. Cô gái ấy cao, người thon thả, rất hợp với Wada vóc người dong
dỏng.

Có lẽ cô ấy không mấy hứng thú với sách, lúc nào cũng làm vẻ

chán chường đứng bên Wada đang nghiêm túc xem xét đám sách. Sau
khi chờ chán, cô ấy sốt ruột sưng sỉa nói: “Vẫn chưa xong ư?”, anh ta
liền quả quyết: “Anh xin lỗi, chờ thêm chút nữa.” Chú Sabu nhất định

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.