NHỮNG GIẤC MƠ Ở HIỆU SÁCH MORISAKI - Trang 85

sẽ nói: “Đến hiệu sách cũ mà đi với người yêu thì không còn gì để
nói.” Song tôi lại nhận thấy sự gắn bó tỏa ra khi họ nói chuyện qua lại
như vậy, bất giác cứ mỉm cười ngắm nhìn hai người họ.

“À, đúng là có chuyện đó.” Đáp lại câu hỏi của tôi, Wada bỗng

chùng giọng. “Hình như tôi bị cô ấy đá rồi,” nói đoạn anh ta ha ha
cười hai tiếng khô khốc. Rồi ánh mắt trở nên xa xăm.

“Xin lỗi anh,” tôi vội vã xin lỗi, cảm thấy muốn quỳ sụp tại đó

luôn.

“Không, không liên quan gì tới cô đâu.” Wada trấn an tôi, nhưng

đôi mắt vẫn còn ở xa xôi.

Lần đầu làm quen mà đã vô ý đụng trúng chủ đề nhạy cảm, tôi

cuống hết cả lên.

Trong lúc cố tìm ra một đề tài khác, mắt tôi dừng lại ở cuốn sách

đang đặt trên bàn.

“Anh đang đọc cuốn gì thế?”
“À, đây là cuốn Lưng chừng dốc. Tôi dã mua nó ở quầy một trăm

yên của hiệu sách Morisaki.”

Wada cầm cuốn sách lên đưa tôi xem. Tôi thở phào vì đã dứt ra

được khỏi để tài ban nãy.

“Ồ, tôi không biết cuốn này. Có hay không ạ?”
“Nói thế nào nhỉ. Cuốn này viết về một chuyện tình buồn. Tác

giả cũng chỉ viết mỗi cuốn này rồi ngừng, chưa có chút tiếng tăm nào.
Đọc thì thấy cách dùng từ vẫn còn non nớt, có nhiều chi tiết không
thuyết phục. Thế nhưng lại có những chỗ rất cuốn hút tôi. Tôi đọc nó
đến năm lần rồi.”

Anh ta chăm chăm nhìn vào bìa sách in bức tranh sơn dầu vẽ con

dường dốc, nói. Trong ánh mắt ấy tôi nhận thấy sự dịu dàng như khi
nhìn một vật vô cùng quý báu, khiến tôi không hiểu sao cũng muốn
đọc thử.

“Năm lần ư? Hay là tôi cũng đọc thử nhỉ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.