NHỮNG KẺ BẤT KHUẤT - Trang 241

- Trung tá... đưa cái này... cho vợ... vợ tôi...

Thạnh thở hắt hơi dài rồi ngọeo đầu sang bên. Quốc ứa nước mắt. Gần hai
chục năm ở lính nhất là lính biệt động anh đã từng thấy lính chết. Chết đủ
kiểu. Nằm. Ngồi. Đứng. Chết hai ba lần. Chết cụt đầu. Đứt nửa người. Chết
đột ngột nhanh tới độ không ngờ mình bị chết. Tuy nhiên anh cảm thấy
buồn vì cái chết bất ngờ của Thạnh. Lặng lẻ nhét cái bóp vào túi áo của
mình xong xốc lấy xác của Thạnh đặt lên băng sau anh lái chiếc jeep chạy
ngược về hướng Chơn Thành.

Đoàn công voa tới An Lộc và Lộc Ninh tiếp tế quân dụng cho hai trung
đoàn 40 và 41 rồi về lại Chơn Thành bình yên không có chuyện gì xảy ra
ngoại trừ cái chết của đại úy

Thạnh, sĩ quan trưởng toán.

Ngồi im trên một lô cốt đắp bằng bao cát Quốc nhìn đăm đăm ra khu rừng
trước mặt. Trời xanh và trong. Nắng trưa chói chang. Cây cỏ vàng úa vì ảnh
hưởng của thuốc khai quang. Đưa tay lên túi áo rút gói thuốc vô tình anh
chạm vào cái bóp của Thạnh. Cũng vì lời trăn trối nên anh đã giữ lại cái
bóp để có ngày trao lại cho gia đình người chết. Mân mê cái bóp cũ mèm
giây lát Quốc từ từ mở ra. Cái bóp có ba ngăn. Ngăn thứ nhất đựng hai tờ
giấy năm trăm còn mới. Ngăn thứ nhì là hình ba đứa trẻ. Mở ngăn thứ ba
Quốc nhìn trân trân bức ảnh bán thân của người đàn bà mà anh đoán là vợ
của Thạnh. Anh cảm thấy có bàn tay nào đó bóp lấy trái tim mình. Người
đàn bà trong hình là Mai. Người mà anh yêu thương suốt đời. Người mà
anh mơ hằng đêm. Người mà anh gọi tên trong những lúc cô đơn và buồn
rầu. Mai hiện ra rực rỡ. Mai yêu kiều với nụ cười làm ấm lòng người lính
chiến. Có thể nào Mai lại là vợ của Thạnh. Quốc bàng hoàng. Chết lịm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.