NHỮNG KẺ BẤT KHUẤT - Trang 6

người lính đã bốn lần bị thương nơi chiến trường, một lần bị cộng sản bắt
làm tù binh và một lần phải bỏ quê cha đất tổ di cư vào miền nam lánh nạn
cộng sản.
Đình Anh đứng dậy dọn dẹp giấy tờ bừa bải trên mặt bàn. Tiếng chuông
điện thoại reo. Đợi chuông reo tới lần thứ ba anh mới nhấc lên.
- A lô...
Không biết đầu giây bên kia nói gì mà chỉ thấy Đình Anh trả lời gọn.
- Tôi sẽ có mặt ở cổng chánh...
Nhảy lên chiếc jeep dành riêng cho sĩ quan trực căn cứ Đình Anh lái ra
cổng chánh. Đứng nơi cổng là một cô gái còn trẻ vào khoảng hai mươi tuổi.
Cô ta ăn mặc giản dị và đứng đắn. Áo dài tím. Quần trắng. Guốc cao gót.
Tóc đen dài phủ trên bờ vai thon thon. Nhìn sơ qua Đình Anh nhận thấy cô
gái có nét gì là lạ.
- Chào cô...
Cô gái hơi mỉm cười. Nhìn một bông mai bạc trên cổ áo của người sĩ quan
cô gái cất giọng êm dịu.
- Chào thiếu tá...
- Thưa cô muốn gặp đại tướng tổng tham mưu trưởng của chúng tôi?
- Thưa thiếu tá đúng như vậy...
- Thưa cô có liên hệ như thế nào với đại tướng?
Thấy cô gái do dự chưa chịu trả lời Đình Anh nghiêm giọng.
- Thưa cô tôi cần phải biết nhiều điều về cô lắm mới có thể đưa cô vào gặp
đại tướng...
- Tôi gọi đại tướng Viên bằng cậu. Má tôi là em của ông...
- Cô có giấy tờ gì để chứng minh lai lịch của cô như là thẻ căn cước, thẻ
sinh viên...
Hơi ngần ngừ giây lát cô gái mở bóp đưa cho Đình Anh cái thẻ có dán
hình. Người sĩ quan trực hơi mỉm cười khi đọc tới dòng chữ Đại Học Văn
Khoa Sài Gòn và tên Trần Thị Ngọc Thụy.
- Cô học năm thứ mấy?
- Năm thứ tư thưa thiếu tá...
- Ban nào thưa cô?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.