NHỮNG KẺ BẤT KHUẤT - Trang 7

Hơi cau mày vì câu hỏi nhiều chi tiết và đi sâu vào đời tư của ông thiếu tá
tuy nhiên cô gái vẫn nhã nhặn trả lời.
- Ban văn chương... Thiếu tá còn điều gì để hỏi nữa không?
Thản nhiên trước câu hỏi vặn của cô gái Đình Anh cười nhẹ.
- Còn nhiều lắm thưa cô nhưng tôi tạm thời tin cô là người nhà của đại
tướng...
Đưa trả thẻ sinh viên lại cho cô gái Đình Anh cười nói.
- Xin mời cô lên xe...
Chiếc jeep chạy từ từ. Mười phút sau nó dừng lại bên đường.
- Tới rồi hả thiếu tá?
- Thưa cô chưa tới nhưng chúng ta phải đi bộ. Xe cộ không được phép lưu
thông khi tới gần văn phòng của đại tướng...
Đình Anh nói dối. Tự dưng anh muốn đi bộ để kéo dài thời gian bên cạnh
cô gái mặc áo dài màu tím này. Hai người bước song song trên con đường
tráng nhựa phẳng phiu.
- Khu vực này rộng lớn quá...
Ngọc Thụy nói bâng quơ. Đình Anh cũng cười nhẹ.
- Cô nói đúng... Tôi làm việc ở đây ba năm rồi mà đôi khi còn lạc đường...
Ngọc Thụy cười khẽ.
- Thiếu tá có biết đường tới phòng của cậu tôi không?
- Cô đừng lo... Gì chứ văn phòng của đại tướng thời ai cũng biết...
Liếc nhanh cô gái đang đi bên cạnh mình Đình Anh nói nhỏ.
- Màu áo dài của cô đẹp và lạ lắm... Giống như màu tím hoa ô môi...
Vì Ngọc Thụy quay mặt sang hướng khác nên Đình Anh không thấy được
nét ngạc nhiên trong mắt của nàng.
- Thiếu tá nói đúng... Nó là màu tím của hoa ô môi...
Quanh co hồi lâu hai người tới văn phòng có quân cảnh đứng gác. Đình
Anh nói với người lính quân cảnh.
- Cô đây là người nhà của đại tướng. Tôi đưa cô vào gặp đại tướng...
Người hạ sĩ quan quân cảnh thân mở cửa cho họ. Vị trung úy sĩ quan trực
phòng tên Bằng đứng lên giơ tay chào. Đình Anh cười nói với Bằng.
- Cô Ngọc Thụy đây là người nhà của đại tướng...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.