NHỮNG KẺ ĐIÊN RỒ PHẢI CHẾT - Trang 369

Mario Puzo

Những kẻ điên rồ phải chết

Chương 29

Đó là một trong những cuộc họp mặt thân mật vào ngày chủ nhật tổ chức
tại một ngôi nhà ở Malibu có một sân tennis với một hồ bơi lớn, nước nóng
bốc hơi. Ngôi nhà chỉ cách ly với đại dương trước mặt bởi một dải cát
mỏng. Mọi người đều mặc thường phục.
Tôi để ý thấy phần lớn đàn ông ném chìa khoá xe của họ lên bàn ngay nơi
phòng tiếp tân và khi tôi hỏi Eddie Lancer về chuyện đó, anh bảo tôi rằng ở
Los Angeles, quần đàn ông được cắt khéo đến độ người ta không thể bỏ cái
gì vào trong túi quần được.
Trong lúc qua các căn phòng tôi nghe được những mẩu đối thoại thú vị.
Một ả dáng cao, gầy, da sẫm, trông rất hiếu chiến đang ngả ngốn với một
nhà sản xuất phim đẹp trai đội một cái mũ kiểu đi thuyền thể thao. Một ả
tóc vàng lùn tịt, loắt choắt nhào đến họ và nói với ả kia:
- Này, đừng có mà sờ soạng chồng ta, nếu không ta sẽ tống cho mi một cú
đấm vào ngay cái lỗ đấy!
Anh chồng mặt đờ ra, nói lắp bắp:
- Ờ, ờ ờ, được được thôi. Cô ấy cũng khô… ông, không xài nhiều nhiều
đâu.
Đi qua một phòng ngủ, tôi thấy một cặp trần truồng như nhộng từ đầu đến
chân và nghe một giọng lập nghiêm:
- Thôi, lên đây.
Tôi nghe giọng một anh chàng dường như là giọng của một tiểu thuyết gia
ở New York:
- Ồ chuyện làm phim ấy à. Nếu bạn tạo được một danh tiếng là một nha sĩ
giỏi, họ sẽ để cho bạn mổ óc đấy.
Tôi nghĩ, lại thêm một anh văn sĩ bất mãn.
Tôi lang thang bên ngoài, khu đậu xe gần Xa lộ Bờ Thái bình dương và
thấy Doran với một nhóm bạn đang trầm trồ nhìn ngắm chiếc Stutz Bearcat
mà ai đó vừa nói với Doran là nó trị giá đến sáu mươi ngàn đô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.