NHỮNG KẺ ĐIÊN RỒ PHẢI CHẾT - Trang 499

Mario Puzo

Những kẻ điên rồ phải chết

Dịch giả: Phan Quang Định

Chương 42

Osano đến Los Angeles vì một vụ thương lượng kịch bản điện ảnh và ông
gọi tôi cùng đi ăn tối. Tôi mang Janelle theo bởi vì nàng rất khao khát
muốn gặp ông. Khi xong bữa tối và chúng tôi đang dùng cà phê. Janelle cố
lôi kéo tôi nói về vợ tôi. Tôi nhún vai gạt phắt chuyện đó đi.
- Anh không bao giờ nói về điều đó, phải không? - nàng nói vì rượu và hơi
không được thoải mái vì tôi đi cùng với Osano. Anh không bao giờ nói về
vợ anh bởi vì anh nghĩ làm vậy là xúc phạm.
Tôi vẫn ngậm hột thị.
- Anh vẫn nghĩ tốt về mình, đúng không?
Bây giờ Janelle chuyển sang giận lạnh, rất lạnh.
Osano tủm tỉm cười mỉm và để làm dịu đi tình huống căng thẳng chiến
tranh lạnh, ông dàn xếp một cuộc hoà bình nóng bằng cách trình diễn cái
vai trò vốn nổi tiếng của ông, vai trò nhà văn xuất sắc, biếm họa vai trò đó
thật nhẹ nhàng. Ông mở lời:
- Anh ấy cũng chẳng bao giờ nói về chuyện mình là đứa bé mồ côi. Thực ra
mọi người trưởng thành cũng đều là những kẻ mồ côi. Tất cả chúng ta đều
mất bố mẹ khi đến tuổi trưởng thành.
Janelle lập tức bị cuốn hút. Nàng từng bảo tôi nàng rất hâm mộ trí tuệ và
những tác phẩm của Osano.
- Em nghĩ chúng xuất sắc. Và đúng như thế?
- Toàn chuyện nhảm, - tôi nói. - Nếu cả hai người muốn sử dụng ngôn ngữ
để truyền thông, hãy dùng từ theo đúng nghĩa của chúng. Một đứa bé mồ
côi là một đứa bé lớn lên không có cha mẹ và nhiều khi không có bất kỳ
quan hệ thân tộc máu mủ nào trong cuộc đời. Một người lớn không phải là
kẻ mồ côi. Hắn ta không cần cha mẹ nữa bởi vì họ chỉ làm phiền rộn thôi
chứ chẳng có ích gì
Một khoảng lặng đáng ngại và rồi Osano nói:
- Anh có lý, nhưng anh cũng không muốn chia sẻ tình trạng đặc biệt của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.