NHỮNG KẺ ĐIÊN RỒ PHẢI CHẾT - Trang 184

quen biết. Giống như Jordan. Và chúng tôi phải chia sẻ nỗi thất bại cỉta
Jordan và sự đầu hàng của anh trước cái chết.
Từ sân bay, tôi gọi Vallie để báo cho nàng biết tôi đã về nhà sớm hơn dự
tính một ngày. Không ai trả lời.
Tôi không muốn gọi về nhà bố mẹ nàng nên kêu taxi chạy về Bronx. Vallie
vẫn chưa có ở nhà. Tôi lạỉ thấy ganh tị, bực bội là nàng đã mang lũ nhóc về
thăm ông bà ngoại ở Long Island. Nhưng rồi nghĩ mình lẩm cẩm quá.
Tại sao nàng phải ở nhà một mình ngày chủ nhật nơi căn hộ chúng tôi khi
nàng có thể hoà vào không khí vui nhộn của gia đình nàng, với anh chị em
và bạn bè, nơi bọn trẻ có thể rong chơi ngoài đồng cỏ xanh tươi, giữa
không khí trong lành?
Tôi có thể chờ nàng. Nàng sẽ về nhà sớm thôi. Trong khi chờ đợi, tôi gọi
điện thoại cho Artie. Vợ anh đến nhấc điện thoại lên và nói Artie đã lên
giường sớm vì cảm thấy không được khoẻ. Tôi bảo chị đừng đánh thức anh
ấy vì không có gì quan trọng. Và với một chút cảm thức hoảng sợ, tôi hỏi
Artie có sao không. Chị nói anh chỉ thấy mệt thôi vì thời gian gần đây đã
làm việc quá căng chứ cũng chẳng có gì, không đến nổi phải gọi bác sĩ. Tôi
nói sẽ gọi Artie hôm sau, trong giờ làm việc, rồi gác máy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.