NHỮNG KẺ ĐIÊN RỒ PHẢI CHẾT - Trang 253

một cái ghế đặt trên một cái bục hơi cao để toàn thể hội thẩm có thể nhìn rõ
tôi.
Viên chưởng lý viên toà án quận còn trẻ, mặc bộ comple đen rất bảo thủ với
mốt sơ mi trắng và càvạt màu xanh da trời thắt rất ngay ngắn.
Ông có đầu tóc đen dài nhưng da mặt tái xanh. Tôi không biết tên ông ta và
chẳng bao giờ biết. Giọng ông ta rất bình thản và xa cách trong lúc thẩm
vấn tôi. Ông ta chỉ nhằm đưa thông tin vào hồ sơ, không cố gắng gây ấn
tượng lên hội thẩm.
Ông ta cũng không hề tiến lại gần tôi khi ông ta đặt câu hỏi, mà đứng ngay
tại bàn giấy của mình. Ông ta hỏi lý lịch và nghề nghiệp của tôi.
- Ông Merlyn, - ông ta hỏi, - Ông có bao giờ yêu sách tiền bạc từ một
người nào đó, vì bất kỳ lý do nào đó?
- Không, - tôi nói.
Tôi nhìn ngay vào mắt ông ta và các thành viên hội thẩm trong lúc tôi trả
lời. Tôi giữ khuôn mặt trang nghiêm, dù vì lý do nào đó tôi lại muốn cười.
Tôi vẫn vững tinh thần.
Viên chưởng lý hỏi:
- Anh có từng nhận món tiền nào từ bất kỳ ai để cho người đó được ghi
danh vào chương trình quân dự bị sáu tháng?
- Không! - tôi đáp.
- Anh có biết người nào nhận tiền trái pháp luật để có những đối xử ưu đãi
theo cách nào đó?
- Không. - Tôi nói và vẫn nhìn ông ta và đám người ngồi một cách rất
không thoải mái trong những chiếc ghế xếp nhỏ kia. Phòng này nằm phía
trong và tối vì hệ thống chiếu sáng rất kém. Thật sự tôi không thể nhìn rõ
mặt họ.
- Anh có biết về bất kỳ thượng cấp nào hay bất kỳ ai khác đã dùng ảnh
hưởng đặc biệt để đưa người nào đó vào chương trình sáu tháng, khi tên
người đó không nằm trong các danh sách chờ được lưu trữ tại văn phòng
anh?
Tôi đã biết ông ta hỏi câu đó. Và tôi đã nghĩ về việc có nên nêu tên vị đại
biểu quốc hội đã đến với người thừa kế một sản nghiệp sắt thép hay không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.