NHỮNG KẺ ĐIÊN RỒ PHẢI CHẾT - Trang 477

- Thế bồ để tên đạo diễn như thế nào?
Janelle nói:
- Cả hai chúng ta được để tên, và tên bồ để trước. Đồng ý chứ?
Alice đáp:
- Nhất trí thôi. Bất cứ điều gì bồ muốn.
Sau khi dùng bữa trưa với chúng tôi, Alice nói nàng phải đi dù Janelle nài
nỉ nàng ở lại. Tôi nhìn họ hôn nhau từ biệt rồi tôi đưa Alice ra xe.
Trước khi nàng đi, tôi hỏi nàng:
- Em thực sự không quan tâm sao.
Khuôn mặt nàng hoàn toàn điềm tĩnh, đẹp với nét trong sáng, nàng nói:
- Vâng. em thực sự không quan tâm đâu. Janelle bị kích động quá mức sau
buổí trình chiếu đầu tiên khi mọi người đến chúc mừng, khen ngợi em.
Nàng vẫn thế và làm cho nàng vui lòng còn quan trọng với em hơn mọi
chuyện khác. Anh hiểu điều đó chứ, phải không?
Tôi cười và hôn vào má nàng để từ biệt:
- Không, anh không hiểu nổi những chuyện rắc rối đó đâu.
Tôi quay vào nhà và Janelle đã biến đâu mất tăm. Tôi đoán có lẽ nàng đi
xuống bãi biển và nàng không muốn tôi bên nàng và đúng thế, một giờ sau
tôi nhận ra dáng nàng từ mép nước đi ngược lên bãi cát để về nhà. Rồi nàng
đi thẳng vào phòng ngủ và khi tôi gặp nàng ở đó, tôi thấy nàng nằm trên
giường, đắp chăn lên người và nàng đang khóc.
Tôi ngồi xuống giường, bên nàng, và không nói gì. Nàng đưa tay ra nắm
lấy bàn tay tôi. Nàng vẫn khóc.
- Anh nghĩ em tồi tệ quá phải không? - nàng nói.
- Không, - tôi đáp.
- Và anh nghĩ Alice rất cao thượng, đúng không?
- Anh mến cô ấy, - tôi đáp.
Tôi biết mình phải thật cẩn thận. Nàng đang sợ rằng tôi sẽ nghĩ Alice là
một người tốt hơn nàng.
- Em có bảo cô ấy cắt bỏ âm bản phần đó không?
- Không. Nàng tự ý làm điều ấy, đâu có hỏi em.
- Được rồi, - tôi nói. - Vậy em hãy chấp nhận chuyện như thế là như thế và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.