NHỮNG KẺ ĐIÊN RỒ PHẢI CHẾT - Trang 480

Mario Puzo

Những kẻ điên rồ phải chết

Dịch giả: Phan Quang Định

Chương 40

Một tuần sau Doran gọi tôi đến California để hội thảo thêm. Anh ta nói anh
ta bán Eddie Lancer cho Tri-Culture. Vậy là tôi ra ngoài, đi đến các cuộc
họp và cặp kè lại với Janelle. Bây giờ tôi hơi bận rộn. Tôi không còn yêu
California nhiều lắm như trước đây nữa.
Một đêm nọ, Janelle nói với tôi:
- Anh vẫn thường bảo rằng anh Artie của anh tuyệt vời lắm. Tại sao anh
nghĩ anh ấy tuyệt vời đến thế?
- À, - tôi đáp. - Anh nghĩ rằng anh ấy vừa như người bố lại vừa là anh của
mình.
Tôi có thể thấy nàng bị mê hoặc bởi chuyện hai chúng tôi lớn lên trong cô
nhi viện. Biết rằng điều ấy khêu gợi cảm thức bi kịch nơi nàng. Tôi có thể
thấy nàng dệt ra đủ mọi kịch bản phim, mọi câu chuyện thần tiên trong đầu
nàng, về cuộc sống của chúng tôi, hai thiếu niên mồ côi, đã từng như thế
nào. Hấp dẫn đấy. Một trong những phóng khúc hay cho loại phim hoạt
hình Wall Disey đây.
- Vậy em thực sự muốn nghe một câu chuyện khác về những đứa trẻ mồ
côi? Em muốn nghe một chuyện có hậu hay một chuyện thực? Em muốn
nghe lời nói dối hay sự thật?
Janelle làm bộ suy nghĩ:
- Hãy cứ kể sự thật. Nếu em không thích, anh có thể kể chuyện bịa.
Thế là tôi kể cho nàng nghe chuyện mọi người khách đến thăm cô nhi viện
đều muốn nhận nuôi Artie nhưng chẳng ai muốn nhận tôi. Tôi bắt đầu câu
chuyện như thế?
Và Janelle nói giọng châm biếm:
- Tội nghiệp anh ghê.
Nhưng khi nàng nói điều đó dù tươi cười, nhưng nàng để bàn tay dọc
xuống thân tôi và dừng lại ở đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.