NHỮNG KẺ ĐIÊN RỒ PHẢI CHẾT - Trang 515

Khuôn mặt của anh tôi trông chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế. Rồi năm đứa
con anh đến mặc tang phục và quỳ trước quan tài, đọc những bài kinh cầu
cho linh hồn người quá cố được về nước Thiên đàng. Tôi thấy tim mình
thắt lại đau đớn, nước mắt cứ trào ra dầu cố kềm. Tôi rời nhà nguyện.
Nhưng nỗi xao xuyến không đủ tầm quan trọng để kéo dài. Trong làn
không khí mát dịu, tôi biết rằng mình còn sống. Biết rằng đến ngày hôm
sau mình lại ăn ngon miệng, rằng tôi lại sẽ có người đàn bà yêu dấu, rằng
tôi sẽ viết một cuốn truyện và sẽ tản bộ dọc theo bờ biển. Tôi biết rằng
trong cốt lõi đức hạnh của anh tôi là anh không sợ những kẻ thù của anh và
cả những người thân của anh. Thì thôi cứ mặc anh.
Đức hạnh là sự tưởng thưởng cho chính nó và ai chết kẻ ấy thiệt thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.