NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 132

Harolds Robbins

Những kẻ phiêu lưu

Người dịch: Lê Văn Viện

Chương 23

Mèo Bự xuất hiện khi tôi ra khỏi phòng. Tôi lao đi và đụng trán vào cửa
phòng bố tôi. "Ông thế nào?"
"Ông vẫn ngủ", bác sĩ trả lời.

Tôi tiếp tục đi dọc hành lang về phía cầu thang. Tôi vừa bước xuống thì
Amparo đi lên. Nó giang tay chặn tôi lại. Ít nhất thì nó cũng không chơi trò
chơi công chúa. "Cha anh có khoẻ không?"
"Ừ, ông đang ngủ".
"Anh cũng ngủ đi. Em muốn anh ăn trưa với em".
Tôi chạy xuống các bậc thang. "Anh đang có việc phải làm".
Tôi ra phía cửa trước, vẫy xe. "Cậu đi đâu?" Mèo Bự hỏi.
"Ra bến cảng".
Tôi lao vào xe và hắn leo vội vào ghế trước, vặn vẹo người khi chiếc xe
chuyển bánh. "Để làm gì?"
"Tìm gã đàn ông mang râu. Thằng cha đã biến mất ấy".
"Làm sao mà cậu tìm được? Cả quân đội lẫn cảnh sát đã xới tung thành phố
lên mà họ chẳng thấy một dấu vết gì của hắn cả".
Tôi nhún vai, chỉ cho tài xế đến ngay cầu cảng mà hôm qua tôi đã ở đấy.
Tôi xuống bến cảng, đi vào lối hẻm. Cả hai thằng hôm qua đều ở đấy, đứng
câu quanh mố cọc.

"Hai thằng nhà quê!" Chúng nhìn lên, mặt mũi sưng xỉa, rồi lại tiếp tục câu.
"Hai thằng nhà quê!" tôi lại gọi. "Hôm qua chúng mày ăn xin vài xu. Hôm
nay tao đem cho một trăm peso đây!" Lần này chúng nhìn tôi chằm chằm
với ánh mắt nghi ngờ. "Lên đi,tao không đánh chúng mày đâu".
Hai đứa ngập
ngừng một lát rồi buông cần câu xuống, leo lên. Đứa lớn bỏ mũ xuống .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.