NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 134

sót ngóc ngách nào".

Viên đại uý mang theo hai người lính. Số lính còn lại đứng nghiêm khi tổng
thống bảo tôi. "Bây giờ chúng ta đi xem mặt bọn chúng chứ? Một tên có
râu thì cũng không đến nỗi khó phát hiện".

Nhưng không phải giản đơn như vậy. Chẳng ai có râu cả. Khi chúng tôi
dượt lại hàng người lần thứ hai thì đại uý Borja trở lại, báo cáo rằng không
có ai khác ở trên tàu.

"Cháu có nhận ra hắn không?" giọng tổng thống đầy lo lắng.

Tôi lắc đầu. Nhưng hai đứa cung cấp tin tức không thể bịa chuyện được.
Chúng nó không thông minh đến mức ấy.

Thuyền trưởng bước tới. Một ngữ điệu đắc thắng phảng phất trong giọng
ông ta. "Tôi tin là giờ thì ngài đã được thoả mãn?"
Tổng thống không trả lời. Ông nhìn tôi, và tôi kêu lên "Không! Hắn ở đây,
hắn phải ở đây! Rõ ràng là hắn đã cạo râu!"
"Vậy thì làm thế nào để cháu nhận ra hắn?"

Tôi ra hiệu. Tổng thống cúi xuống để tôi có thể nói thầm vào tai. Ông mỉm
cười, gật đầu, rồi quay lại người đứng đầu hàng. "Tên anh là gì?"
Người thuỷ thủ đứng nghiêm. "Diego Cárdenas, thưa ngài".
Tổng thống tiếp tục sang người thứ hai. "Tên gì?"
"Jesu María Luna, thưa ngài".

Chẳng bao lâu, chúng tôi đến người thứ ba kể từ cuối hàng. Tổng thống
dừng lại trước một gã đàn ông mảnh dẻ trong bộ quần áo đầy dầu mỡ của
thợ cho dầu. Mặt hắn đầy mỡ, thậm chí tóc hắn cũng bẩn thỉu.
"Tên gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.