NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 135

Người đàn ông liếc tôi, ngập ngừng rồi nói bằng giọng cục cằn. "Juan
Rosario".

Tổng thống toan bước tới người kế tiếp, nhưng tôi quay lại. "Juan Rosario
gì cơ?"
"Rosario Guard…" hắn bỗng câm bặt, lao vào tôi, hai tay hắn thít lấy cổ
tôi. "Thằng mọi đen khốn nạn! Đáng lẽ tao phải giết mày hai lần rồi! lần
này thì tao giết mày!"

Tôi bấu chặt hai tay hắn, cảm thấy ngực như lửa đốt và hai con ngươi như
muốn bật ra. Mèo Bự xông vào phía sau hắn và tôi thấy gọng kìm trên cổ
oải ra.

Tôi đứng thở dốc, nhìn xuống người đàn ông trên sàn tàu. Hắn lắc đầu, lăn
đi và chằm chằm nhìn lại. Cặp mắt hắn vẫn thế, nhìn trân trân, lạnh lẽo và
tàn bạo. Hắn có thể đổi màu tóc, cạo râu, thậm chí nói gằn giọng, nhưng
hắn không thể thay đổi cặp mắt ấy. Cái liếc trực diện của hắn vào tôi như
giọt nước cuối cùng đổ vào bát nước đầy.

Tôi hất vạt áo khoác, rút con dao găm giấu trong thắt lưng ra, tuốt dao, lao
thẳng vào cổ hắn như tôi từng làm với con gà, nhưng có ai đó đã tóm lại
trước khi tôi lao vào hắn. Tôi nhìn lên khuôn mặt của Tổng thống. Giọng
ông điềm tĩnh, hiền hoà. "Cháu không cần phải giết hắn" ông nói. "Cháu
không còn ở trong rừng nữa".

Ba tháng sau, tôi đứng trên boong một con tàu khác khi nó bắt đầu nhổ neo.
Tôi nhìn xuống, thấy Amparo vừa nhẩy cỡn lên vừa vẫy tay. Tôi vẫy lại.
"Tạm biệt! Amparo. Tạm biệt".

Nó vừa vẫy tay vừa la lên cái gì đó, nhưng bến cảng ồn quá, tôi không thể
nghe được. Con tàu từ từ đi vào lòng kênh. Giờ thì đám đông trên bến cảng
chỉ còn là một mảng mầu. Phía sau họ là thành phố và phía sau thành phố là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.