NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 138

"Tôi sẽ trở lại sau bữa tối", ông bác sĩ nói.
Khi cánh cửa trước của lãnh sự quán đóng lại sau lưng ông bác sĩ, Dax trở
vào văn phòng bố. Mèo Bự và Marcel Campion, thư ký kiêm phiên dịch
của bố anh, băn khoăn bước tới. Dax lắc đầu, đến bên bàn, lấy một điếu xì
gà nhỏ trong hộp, châm hút.

"Anh nên gởi bức điện cho tổng thống", anh bảo Marcel, giọng anh bằng
phẳng, đầy kiềm chế. "Cha sắp qua đời. Xin cho ý kiến".
Người thư ký vội vã rời phòng. Một thoáng sau, tiếng lách cách của chiếc
máy chữ phảng phất qua cánh cửa đóng kín. Mèo Bự cáu bẳn nguyền rủa
"Ôi, Đức Mẹ đồng trinh! Thế là chấm dứt ở đây. Ở cái xứ sở băng giá chết
tiệt này!".
Dax lặng thinh. Anh đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Chiều xuống, trời bắt đầu mưa. Mưa làm mềm những toà nhà xám đen bẩn
thỉu dọc đường đến Montmartre. Hầu như Paris lúc nào cũng mưa.
Hệt như buổi tối họ từ Corteguay lần đầu tiên đặt chân đến đây, bảy năm
về trước. Trông họ như lũ cả thộn, khăn quàng trùm kín mặt để chống đỡ
một cách vô hiệu với mưa tuyết tháng Hai, đứng ngơ ngáo bên lề đường
cùng với đống hành lý cao ngất mà tài xế taxi quẳng xuống.
"Cánh cổng chết tiệt này khoá rồi", Mèo Bự nói.
"Bấm chuông nữa đi. Phải có ai ở trong nhà chứ".
Mèo Bự đưa tay lên. Tiếng leng keng ngập cả khu phố nhỏ, dội từ nhà nọ
sang nhà kia. Nhưng vẫn chẳng thấy ai trả lời.
"Tôi có thể mở cửa được".
"Thế còn chờ gì nữa?"
Hành động của Mèo Bự quá nhanh, mắt thường không dõi kịp. Khẩu
automatic rung lên trong tay hắn và tiếng dội như sấm rền trong đêm.
"Thằng ngu!" Cha Dax giận dữ. "Giờ thì cảnh sát sẽ ập đến và cả thế giới
biết là chúng ta không vào được chính lãnh sự quán của mình! Người ta sẽ
được một mẻ cười!" ông nhìn cánh cổng. "Mà có được gì đâu. Cổng vẫn
đóng".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.