NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 139

"Không ạ", Mèo Bự lấy chân hẩy. Cánh cổng mở ra, bản lề kêu ken két.
Ông Xenos bước vào, nhưng Mèo Bự giang tay ngăn lại. "Tôi thấy thế nào
ấy, như có mùi tử khí. Để tôi vào trước thì hơn".
"Vớ vẩn! Hơn kém cái gì. Mà tại sao lại hơn với chả kém?"
"Quá rõ rồi! Ramizez phải ở đây, vậy mà nhà trống không. Có thể là một
cái bẫy. Ramirez có thể đã bán đứng chúng ta".
"Bậy nào. Ramírez không bao giờ làm thế. Tổng thống đã bổ nhiệm anh ta
giữ chức này, vì chính ta tiến cử".

Tuy vậy, ông vẫn đứng sang bên, nhường Mèo Bự dẫn đầu trên lối vào toà
nhà. Cỏ dại mọc lút tất cả, phất những giọt sương ẩm ướt vào chân họ. Một
cách vô thức, giọng Dax chỉ còn là tiếng thì thầm. "Cậu có cho là cửa trước
cũng khoá không?"
"Để xem", Mèo Bự vẫy tay để mọi người dạt sang một bên, rồi dán bụng
xuống đất, hắn cẩn trọng thò tay vào núm cửa.
Cánh cửa êm ái mở ra. Mọi người căng mắt nhìn vào vùng tối bên trong,
nhưng chẳng thấy được gì. Khẩu automatic lại bỗng xuất hiện trên tay Mèo
Bự. Cặp môi hắn cử động trong một lời thì thầm "Ta đi với Chúa đây!"
Mọi người nghe tiếng hắn vấp ngã trong bóng tối, tiếng chửi thề, rồi tiếng
hắn gọi đúng lúc đèn bật sáng. "Không có ai cả".
Mọi người trố mắt nhìn. Cứ như thể một cơn lốc vừa tràn qua đây. Mọi thứ
tung toé khắp nơi. Chiếc bàn trong bếp có lẽ là thứ đồ đạc duy nhất còn
đứng đủ trên bốn chân.
"Bọn trộm đã qua đây" Mèo Bự nói.
Cha Dax nhìn hắn. Một biểu hiện đau đớn kỳ lạ trong cặp mắt, như thể ông
vẫn chưa hiểu được những gì ông nhìn thấy. Cuối cùng ông buồn bã nói
"Không phải bọn ăn trộm. Bọn phản bội".
Mèo Bự lặng lẽ cuốn điếu thuốc khi cha Dax nhặt một tờ giấy đấy sàn xem.
"Có thể chúng ta vào nhầm nhà", hắn toan an ủi.
Cha Dax lắc đầu. "Không, chúng ta vào đúng nhà rồi". Ông giơ tờ giấy ra.
Một công văn chính thức của Corteguay.
Dax nhìn cha. "Con mệt quá".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.