NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 140

Ông già kéo con trai vào lòng, nhìn quanh phòng rồi nhìn Dax. "Chúng ta
không thể ở đây. Tôi có thấy một nhà nghỉ ở chân đồi. Đi thôi, không biết
họ có gì cho mình ăn không, nhưng ít nhất thì chúng ta cũng có một chỗ
qua đêm khả dĩ".
Một cô gái ăn vận gọn gàng nhún chân chào khi mở cửa, líu lo thứ tiếng
Pháp của Paris "Xin chào các ông".
Cha Dax chùi chân cẩn thận trên thảm cửa trước khi bước vào. Ông bỏ mũ
"Cô có ba phòng ngủ cho đêm nay không?"
Mặt đầy ngạc nhiên, cô ta liếc Mèo Bự hai tay đầy hành lý, nhã nhặn hỏi
"Các ông có hẹn không ạ?"
Bây giờ thì đến lượt mọi người bối rối. "Hẹn? có nghĩa là đặt trước à?" Cha
Dax cố tìm một từ đúng trong mớ kiến thức Pháp văn hạn hữu của ông. "Có
cần thiết không?"
Cô ta mở cánh cửa sang một phòng khách nhỏ. "Xin quý vị đợi một chút ở
đây. Tôi sẽ kêu bà Blanchette".
"Cảm ơn", cha Dax dẫn mọi người vào. Căn phòng được bầy biện tỉ mỉ với
thảm dầy sẫm màu, sofa và ghế bành mềm mại. Chiếc lò sưởi đang bập
bùng, thật ấm áp. Trên kệ là chai brandy.
Một giọng sung sướng phát ra từ sâu thẳm cổ họng Mèo Bự. "Có thế chứ",
hắn nói, bước tới chiếc kệ. Hắn nhìn lại ông lãnh sự. "Tôi rót cho ngài một
ly brandy chứ ạ?"
"Không biết có nên hay không, bởi vì chúng ta không biết brandy được bày
ra cho ai".
"Cho khách ạ", logic của Mèo Bự thật không chê vào đâu. "Nếu không thì
để ra đây làm gì?"
Hắn rót cho ông một ly rồi tợp nhanh ly của mình. "Tuyệt", hắn nhanh nhẹn
rót cho mình một ly nữa.
Dax ngã xuống chiếc sofa đặt trước lò sưởi. Sự ấm áp của ngọn lửa như
liếm trên mặt. Nó thấy đôi mắt trĩu xuống .
Cửa mở và cô gái đưa một phụ nữ đứng tuổi, mặn mòi vào phòng. Bà vận
chiếc váy dài nhung thẫm màu, hai chuỗi ngọc trai trên cổ và một viên kim
cương to đùng gắn trên mặt chiếc nhẫn vàng ở ngón tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.