NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 142

Tay chơi bài, người vừa mua đứt một nhà băng, khúc khích cười. "Gã tội
nghiệp này có thể đã thấy dấu tích của ông. Tôi đã bảo ông là chẳng chóng
thì chầy cũng sẽ xảy ra mà".
"Sao em không tống khứ hắn đi?" Nam tước hỏi.
"Em không biết" bà Blanchette trả lời, giọng bối rối. "Em cũng toan làm
thế, nhưng khi thấy thằng nhỏ…"
"Hắn mang theo con trai à?" Nam tước hỏi.
"Vâng" bà lưỡng lự một lát rồi quay ra cửa. "Có lẽ em chẳng làm gì được".
"Một phủt" Nam tước De Coye đứng lên. "Tôi muốn thấy họ".
"Ông làm sao thế, Nam tước?" Người chơi bài ngồi bên trái hỏi. "Ramizez
chơi ông chưa đủ ngay trên chiếc bàn này à? Hắn nợ ông hơn tất cả chúng
tôi – ít nhất cũng một trăm ngàn franc".
"Đúng" chủ nhà băng đồng ý. "Thế ông tưởng có thể đòi tay lãnh sự mới à?
Chúng ta đều biết Corteguay đang vỡ nợ".
Nam tước De Coyne nhìn đám bạn bè, nói "Các ông là một bọn ưa chỉ trích
cay độc. Còn tôi chỉ đơn giản là tò mò muốn xem lần này họ đưa đến cho
chúng ta một tay như thế nào mà thôi".
"Thì có khác gì? Bọn chúng giống nhau hết. Tất cả cái mà chúng nó thực sự
muốn là tiền của chúng ta".
"Ngài có muốn gặp họ không ạ?" Bà Blanchette hỏi.
Nam tước lắc đầu. "Không, chỉ nhìn họ thôi".
Ông ta theo bà đến bức tường ngăn, rồi bà kéo tấm rèm. Có một ô kính nhỏ
ở trên tường. "Ta có thể thấy họ", bà nói,"nhưng họ không thấy được ta. Có
gương ở phía họ".
Nam tước gật đầu rồi nhìn vào phòng. Hình ảnh đầu tiên ông ta thấy là cậu
bé mặt đầy mệt mỏi đang ngủ thiếp trên sofa.
"Nó đúng khoảng tuổi con trai tôi " ông ta ngạc nhiên nói với bà
Blanchette. "Mẹ thằng bé chắc đã chết, nếu không thì nó chẳng đi với bố
thế này. Có ai biết Ramirez ở đâu không?"
Bà Blanchette nhún vai. "Người ta đồn là hắn có một chỗ ở vùng Riveria
của người Ý, nhưng cũng chẳng ai biết chắc cả. Một đêm vào tuần trước,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.