NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 143

một chiếc xe tải chuyển tất cả các thứ ở lãnh sự quán đi".
Mặt Nam tước sa sầm. Vậy là vì sao họ phải đến đây thuê phòng. Ông biết
thừa là đối với Ramirez thì một mẩu củi cũng chẳng còn. Ông thấy người
đàn ông cao lớn bước đến bên sofa, đặt chiếc gối dưới đầu cậu bé. Có một
biểu hiện dịu dàng đến bí ẩn trên khuôn mặt sẫm mầu của người đàn ông.
Nam tước bỏ tấm rèm, quay sang bà Blanchette. Người đàn ông tội nghiệp
này sẽ hứng đủ phiền hà nếu có tin đồn lan ra là một lãnh sự mới của
Corteguay đã đến Paris. "Dành cho họ phòng của tôi. Chắc Zizi không phản
đối nếu tôi qua đêm ở phòng cô ấy".

Chương 2

Đã mười giờ sáng mà cứ như thể là nửa đêm khi Marcel Campion nghe
tiếng gõ cửa. Anh lăn đi, chụp chiếc gối lên đầu, nhưng vẫn nghe giọng the
thé của mụ chủ nhà.
"Được rồi, được rồi!" Anh vừa ke6u vừa ngồi dậy. "Tí nữa quay lại. Tôi sẽ
trả tiền nhà, tôi hứa với bà mà!"
"Thưa ông, ông có điện thoại ạ".
"Tôi à?" Marcel nhíu mày cố nghĩ xem ai có thể gọi điện cho mình. "Bảo
họ cầm máy. Tôi xuống ngay đây".
Loạng choạng đến chậu rửa, anh vặn vòi rồi táp nước lạnh cóng lên mặt,
cặp mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm một cách độc địa vào anh từ trong chiếc
gương bé tí. Anh lơ mơ nhớ lại thứ vang gì anh đã uống đêm qua. Loại gì
thì loại, nhưng chắc chắn là kinh khủng, bởi nó rất rẻ.
Bà gác dan ngồi sau bàn khi anh cầm điện thoại lên, cố vờ như không nghe,
nhưng anh biết là bà chẳng để sót lời nào. "Alo?"
"Ông Campion?" một giọng nữ tươi tắn hỏi.
"Vâng".
"Xin cầm máy. Nam tước De Coyne đang gọi".
Và chưa kịp ngạc nhiên, Marcel đã nghe câu hỏi "Có phải ông Campion đã
từng làm việc ở lãnh sự quán Corteguay không?"
"Vâng, thưa ngài" giọng Marcel đầy trọng thị. "Nhưng tôi không còn làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.