NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 144

việc ở đấy nữa. Lãnh sự quán đã đóng cửa".
"Tôi biết. Nhưng một lãnh sự mới vừa tới. Tôi cho là anh nên quay lại",
giọng Nam tước cụt ngủn.
"Nhưng thưa ngài, ông lãnh sự cũ còn nợ tôi ba tháng lương!"
Rõ ràng là Nam tước không quen đề nghị của mình bị từ chối. "Trở lại làm
việc. Tôi sẽ đảm bảo lương của ông".
Nam tước dập máy, để lại Marcel đứng nhìn chằm chằm vào chiếc điện
thoại câm lặng. Từ từ, anh đặt nó xuống. Bà gác dan đến bên anh, mỉm
cười "Ông trở lại làm việc?"
Anh không đáp, bước đến cầu thang mà lòng còn băn khoăn. Nam tước De
Coyne là một trong những người giàu nhất nước Pháp. Tại sao ông ấy lại
quan tâm đến cái nước Corteguay bé tí ấy? Hầu hết mọi người còn chẳng
biết nó ở đâu.
Chuông điện thoại lại ré lên, bà gác dan nhấc máy, rồi đưa cho Marcel.
"Của anh đấy".
"Alô?"
"Campion", giọng cụt ngủn như đã quen ra lệnh, "tôi muốn anh đến đấy
ngay!".
Marcel liếc đồng hồ khi anh rẽ vào đường Pelier để lên đồi. Mười một giờ.
Thế đã đủ nhanh. Thậm chí đối với Nam tước.
Người bán tạp phẩm dang quét vỉa hè trước cửa tiệm chào anh. "Chào
Marcel", giọng ông vui vẻ "Anh trở lại có việc gì thế?"
"Xin chào. Tôi đến lãnh sự quán".
"Trở lại làm việc?" ông bán tạp phẩm nhìn anh một cách cay đắng. "Thằng
khốn nạn Ramirez đã trở lại à? Hắn vẫn còn nợ tôi hơn bảy nghìn tranc
đấy".
"Ba ngàn francs", Marcel nhắc lại như máy. Anh nhớ mọi thứ theo kiểu ấy.
"Ba ngàn, bảy ngàn, thì có khác gì nhau? Ramirez biến mất và tiền của tôi
cũng vậy". Ông bán tạp hoá đứng tựa cây chổi. "Chuyện gì thế?" ông bí
mật hỏi. "Anh có thể nói với tôi mà".
"Tôi không biết", Marcel thành thực trả lời. "Tôi chỉ vừa nghe có ông lãnh
sự mới tới. Tôi nghĩ là có thể kiếm lại công việc cũ".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.