NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 150

thì nó lại phản ứng nhanh, ở đâu cha nó tràn đầy xúc cảm thì nó lại đầy
kiềm chế. Nó như một con thú trong rừng sâu, ngay cả trong cách di
chuyển, suy nghĩ và hành động. Nó chỉ có một điều trung thành. Đối với
cha nó".
"Và họ đi Ventimiglia – thằng bé cùng với viên cận vệ?"
Marcel gật đầu. Anh còn nhớ khi họ từ bệnh viện trở về toà lãnh sự quán
băng giá ấy. Anh đã nhìn thằng bé khi canh cửa khép sau lưng họ. Đó là
một mặt nạ không thể đọc được.
"Có lẽ tôi nên đi lấy lại tiền vé đi Ventimiglia của cha anh và của tôi",
Marcel nói.
"Không", giọng Dax đanh lại. Nó liếc Mèo Bự. Marcel nghĩ là đã có một
thông tin vô hình chuyển giao giữa hai người, bởi vì Mèo Bự hầu như đã
gật đầu trước khi Dax nói tiếp "Lấy thêm một vé. Tôi cho là ba chúng ta
nên đến thăm ông bạn Ramirez một chút, cũng đã lâu quá rồi".
Sau đó, họ ngồi bên sườn đồi trong ánh nắng chiều phai bạc của Riviera,
nhìn xuống toà biệt thự. Nơi đó, quanh chiếc bàn kê giữa sân, có ba gã vây
lấy chai vang. Miền quê tĩnh lặng, âm thanh rì rào của giọng nói họ vọng
tới triền đồi.
"Đứa nào là Ramirez?"
"Cái gã mảnh dẻ nhưng rắn chắc ngồi ở giữa ấy" Marcel trả lời.
"Hai đứa kia là ai?"
"Bọn bảo vệ. Hắn không bao giờ thiếu chúng cả".
Mèo Bự nguyền rủa. "Tôi biết thằng to con. Sánchez. Nó từng là bảo vệ
của tổng thống". Hắn nhổ toẹt xuống đất. "Tôi vẫn bảo nó là thằng phản bội
mà!"
Mấy người đàn bà bưng đồ ăn ra sân. Ramirez cả cười, vỗ mông một cô
nàng đi ngang qua. "Họ là ai vậy?" Dax hỏi.
Marcel nhún vai. "Tôi không biết. Ramirez bao giờ chả có một đám thị tì".
Dax mỉm cười. Marcel cảm nhận chẳng có gì ấm áp trong cái cười ấy. "Ít
nhất thì chúng ta cũng biết được là hắn không ngủ với bọn bảo vệ". Nó
đứng lên. "Chúng ta phải phát hiện phòng ngủ của hắn trước khi hắn vào
ngủ".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.