NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 152

Marcel gật đầu. Cảm giác ớn lạnh của hãi hùng lan trong bao tử. Anh vội
nuốt nước bọt. Dax đã quay ra cùng Mèo Bự. Hai người dán mình vào hai
cánh cửa ban công, mắt họ nhắm nghiền, và trong một thoáng, Marcel cho
là họ đang cầu nguyện. Rồi anh nhận ra là họ đang làm quen với đêm tối.
Gần như đồng thời, tay họ cử động và Marcel thấy ánh thép lạnh tanh của
những con dao. Anh nhắm mắt lại. Anh đến bệnh mất! Dù sao cũng phải
dằn cơn buồn nôn xuống.
Khi Marcel mở mắt ra thì cả hai đã biến mất, chẳng gây ra tiếng động nhỏ.
Anh cố lắng nghe, tim đập thật nặng nề. Có tiếng ú ớ trong phòng, một
tiếng ré ở trên giường và tiếng rơi của một vật nặng trên sàn. Sau đó là ắng
lặng.
Marcel muốn ù té chạy nhưng nỗi hãi hùng về những gì họ có thể làm với
anh nếu anh bỏ chạy còn khủng khiếp hơn nỗi sợ hãi về những điều có thể
xảy ra, nếu ở lại.
Giọng thì thầm cộc lốc của Dax từ trong phòng. "Marcel?"
Anh hoảng sợ dừng lại ở cửa. Ramirez và người đàn bà, cả hai đều trần
truồng, nằm sóng soài trên sàn. "Họ chết rồi?" anh thì thầm hỏi trong cơn
sốc.
"Không" giọng Dax đầy khinh thị. "Thằng phản bội ngất xỉu. Con đàn bà
cũng vậy. Kiếm cái gì để trói chúng lại".
"Gì cơ?"
"Đến tủ quần áo!" Mèo Bự rít lên. "Con đàn bà này phải có bít tất lụa chứ?"
Marcel mở các ngăn kéo một cách điên dại. Ở ngăn thứ hai, anh thấy cái
cần tìm. Mèo Bự đang nhét chiếc bít tất của Ramirez vào mồm kẻ phản bội.
"Cho nó nếm mùi thối của chính nó", hắn nói một cách thoả mãn.
Marcel đưa nắm bít tất ra, lặng thinh. Một cách nhanh nhẹn và thành thạo,
Mèo Bự trói gô bọn chúng lại. Xong, hắn đứng lên. "Cũng giữ chúng im
lặng được một chút", hắn quay sang Dax.
"Sao nữa?"
"Chúng ta chờ thằng phản bội tỉnh dậy". Dax lặng lẽ nói. "Rồi chúng ta sẽ
tìm ra chỗ giấu tiền. Không xa đâu".
Dax nhìn Marcel. "Cha tôi bảo hắn ăn cắp bao nhiêu?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.