NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 154

Mèo Bự nhìn kẻ phản bội. "Con bé được đấy chứ, mặc dù vú không bự
lắm".
Ramirez lặng thinh.
Mèo Bự nhìn Dax. "Cũng đã khá lâu rồi đấy. Tớ đã ba ngày trinh bạch".
Dax không rời cặp mắt của Ramirez. "Cứ làm đi", nó lặng lẽ nói. "Chơi mụ
đi. Xong thì để cho Marcel chơi mụ luôn".
Sự phản kháng của Marcel chỉ lên đến cuống họng mà không bao giờ phát
ra cả. Anh thấy ánh hung hung hoang dã trong cặp mắt của Dax. Mụ đàn bà
chống cự khi Mèo Bự dúi đầu gối xuống để xoạc hai đùi mụ ra. Hắn mở
khuy quần. "Vui đi, chú nhỏ", hắn lẩm bẩm. "Giờ thì em sẽ biết thế nào là
một người đàn ông đích thực. Của anh đâu phải như con giun khốn khổ của
thằng kia".
Câu nói nổ ra từ cổ họng Ramirez. "Kia! két sắt trong tường sau chiếc
giường ấy!"
"Thế có phải tốt hơn không", Dax cười. "Nào, mở thế nào đây?"
"Chìa khoá trong túi quần tôi".
Dax lấy chiếc quần vắt trên lưng ghế, giơ chiếc chìa khoá lên. "Cái này
phải không?"
Ramirez gật đầu. "Sau bức tranh trên tường".
Dax nhanh nhẹn gỡ bức tranh xuống, đưa chìa khoá vào chiếc két sắt đen.
"Không được!" nó cáu bẳn nói, rồi trở lại chỗ Ramirez.
Ramirez rời mắt khỏi Mèo Bự. "Đấy là chìa khoá xe. Cái khác".
Marcel không thể không nhìn trân trân. Cho đến giờ, hiếp dâm chỉ là một từ
anh đọc thấy trên báo mà thôi. Anh cảm thấy choáng váng vì một nỗi phấn
khích kỳ lạ. Nó không giống như sự thông dâm mà anh đã nghiệm trải. Nó
lạnh lùng, man rợ và tàn bạo. Mèo Bự đã vào mụ đàn bà. Marcel thấy toàn
thân mụ run lên dưới tác động này.
"Marcel!"
Anh buộc phải rời mắt khỏi cặp này, đi đến chỗ Dax. Trong két chất đầy
những bó giấy bạc được buộc cẩn thận. "lạy Chúa tôi!" anh thì thầm.
"Đừng có đứng đấy trố mắt ra một cách ngớ ngẩn nữa đi! đi lấy chiếc áo
gối rồi giúp tog đóng gói tiền".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.