NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 156

rất nhiều. Ông bán tạp hoá không còn là người duy nhất cần thoả thuận để
thu hồi nợ nữa.
Nhưng vẫn còn một câu hỏi chưa được trả lời làm anh đau đầu. Anh vẫn
không hiểu vì sao nam tước De Coyne lại quan tâm tới ông lãnh sự và con
trai ông ta đến thế.
Chương 4

Chiếc intercom trên bàn của cha Dax kêu lên rè rè. Dax quay từ cửa sổ vào,
cầm lên. "Vâng, Marcel?"
"Bạn cậu, Robert đã đến".
"Cảm ơn. Bảo cậu ấy vào đi".

Robert bước vào, đưa tay. "Mình đến ngay sau khi nghe tin".
Họ bắt tay kiểu Âu châu, như họ vẫn làm khi gặp nhau hoặc tạm biệt, dù
sớm hôm đó họ đã cùng nhau ở sân tập polo.
"Cảm ơn. Sao cậu biết?" Dax hỏi.
"Tay hầu bàn ở câu lạc bộ. Hắn nói với mình về cú điện thoại" Dax cười
gượng. Paris cũng chẳng không gì một tỉnh lẻ ở quê nhà. Giờ thì tin tức
chắc đã tung toé khắp nơi và chẳng mấy chốc, cánh nhà báo xuất hiện ở
cửa. "Mình có thể làm được gì không?"
Dax lắc đầu. "Chẳng ai làm được gì nữa. Tất cả những gì chúng ta có thể
làm là chờ đợi".

"Sáng nay khi cậu rời nhà, ông cụ nặng lắm hả?"
"Không. Nếu thế thì mình đã chẳng đến sân tập".
"Tất nhiên".
"Cậu biết đấy, cha mình không khoẻ. Từ khi đến châu Âu, ông hay bị cảm
lạnh, rất nặng, chưa hết trận này đã tiếp trận kia. Hoá ra ông không còn sức
đề kháng. Marcel thấy ông gục trên bàn. Anh ấy và Mèo Bự khiêng ông lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.