NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 16

cửa hầm nặng nề đóng sập và cài then, rồi La Perla cũng xuống, mặt đỏ dừ
vì rán sức. Tay bà cầm con dao pha to tướng, thứ bà vẫn dùng để chặt cổ
gà.
Mẹ cúi nhìn tôi. "Con không việc gì chứ?"
"Vâng", tôi nói. "Nhưng con cún đã lạc vào ruộng mía..."
Bà như chẳng hề nghe, như đang cố lo lắng xem có tiếng động nào ở bên
ngoài không. Rõ phí thời giờ. Chẳng âm thanh nào có thể xuyên thấu qua
chừng này lòng đất.
Một trong các cô người làm bỗng bật khóc vì quá kích động.
"Câm đi!" La Perla rít lên với cử chỉ hăm doạ bằng con dao pha. "Mày
muốn chúng nó nghe thấy à? Mày muốn tất cả chúng ta bị giết à?"
Cô gái câm bặt. Tôi mừng vì La Perla đã làm cô ta im, và chị tôi cũng thôi
khóc luôn. Tôi không thích chị khóc. Mặt chị trở nên đỏ dừ, xấu xí.
Tôi nín thở và cố lắng nghe. Tôi chẳng nghe thấy gì sất. "Mẹ ơi..."
"Lặng yên, Dax" bà thì thầm một cách nghiêm nghị.
Tôi có chuyện để hỏi. "Bố đâu?"
Nghe thế, chị tôi lại bắt đầu khóc.
"Ngậm mồm!" mẹ tôi rít lên rồi quay sang tôi. "Bố sẽ đây ngay thôi. Nhưng
chúng ta phải rất yên lặng cho đến khi bố về. Nghe chưa?"
Tôi gật đầu. Rồi quay sang nhìn chị tôi đang nức nở thầm. Tôi thấy chị sợ,
nhưng chẳng có lý do nào để chị phải khóc. Tôi đưa tay ra nắm tay chị.
"Đừng sợ", tôi thì thầm. "Em ở đây mà".
Chị gắng gượng nở một nụ cười trong nước mắt, kéo sát tôi vào lòng.
"Người anh hùng tí hon của chị", chị thì thầm. "Người bảo vệ của chị".
Tiếng lộp cộp của những chiếc ủng nặng dội từ trên trần xuống. Bỗng
chúng như trải đều khắp nhà.
"Bọn cướp!" một trong các cô hầu ré lên. "Chúng sẽ giết chúng ta mất!"
"Câm đi!" Lần này La Perla không chỉ nói suông. Tay bà vung lên trong
ánh sáng mờ tỏ. Cô hầu đổ xuống sàn, nằm thút thít. Tiếng chân như tiến về
phía bếp.
"Cây nến!" mẹ tôi khàn đặc thì thầm. Ánh lửa nhỏ phụt tắt. Chúng tôi ngồi
trong tối mò.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.