NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 161

chuyển dần xuống tầng sau từng năm học, cho đến khi tới tầng trệt là chấm
dứt những năm tháng ở De Roqueville. Bây giờ thì chúng đã thành ma cũ .
Và đấy cũng là lý do để Sergei nhập bọn cùng. Học sinh lớn thì ba đứa
chung một phòng.
Đấy là chủ trương của nhà trường dựa trên niềm tin rằng ba là con số sáng
tạo hơn so với hai hoặc bốn. Bốn trong một phòng thì thường là kết thúc
với hai chống lại hai. Hai trong một phòng thì không kinh tế. Dax và
Robert chỉ mới bắt đầu mở đồ đạc thì có tiếng gõ cửa. Robert ra mở. Sergei
đứng đấy, vali trong tay.
Không thể nói được ai trong họ ngạc nhiên hơn. Sergei kiểm tra lại thẻ
phòng mà nó vẫn đang cầm ở tay, rồi số phòng gắn trên cửa. "Chính là
phòng này, được thôi".
Nó đặt vali xuống. Dax và Robert cứ lặng nhìn. "Tớ không đề nghị, các cậu
biết đấy", nó nói. "Thằng chung phòng với tớ thôi học và lớp trưởng chỉ
định tớ đến đây".
Hai đứa vẫn lặng thinh. Từ sau cuộc đấu, Sergei và Dax vẫn cố tránh mặt
nhau. Bỗng Sergei cười. Có một sinh lực ấm áp trong cái cười ấy. "Tớ rất
mừng vì chúng ta không phải đấu nữa, bởi chắc là xương sườn của tớ sẽ
không kham nổi".
Robert và Dax liếc nhau, nụ cười trả lời hé trên môi hai đứa.
"Môn văn của cậu thế nào?" Robert hỏi.
Sergei lắc đầu. "Chẳng ra gì".
"Toán, lý, hoá?" một biểu hiên thểu não thoáng qua khi Sergei cứ lắc đầu
quầy quậy. "Thế thì cậu khá môn gì?" Robert hỏi. "Đấy là những môn cần
nhất đấy".
"Tớ không biết" Sergei khai. "Đấy cũng là những môn yếu của tớ".
"Sử, địa thể chế?" Dax hỏi.
"Những môn này tớ cũng chẳng khá".
Dax liếc Robert. "Chúng tớ cần một bạn chung phòng có thể dạy chúng tớ
một cái gì đó. Có lẽ cậu cũng không khả dĩ lắm".
"Không", Sergei buồn rầu trả lời.
"Có cái gì cậu có thể dạy chúng tớ không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.