NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 164

đây thì điều quan trọng là tài năng của anh ấy phải được phát triển".
"Thế nó chơi cũng được à?"
Arnouil gật đầu. "Cậu ấy như một người hồi tổ về lại ngày xưa ấy. Con trai
ngài sinh ra để chơi môn này. Cứ như thể cậu ấy ra đời với đôi chân đặt sẵn
trong bàn đạp ngựa rồi".
"Tôi rất hãnh diện" cha Dax nhìn dọc sân. Một hiệp đấu khác đang sôi sục.
Dax đang điều khiển con ngựa bằng hai đầu gối, cố giữ cầu, rồi ngả người
như rời hẳn khỏi yên, đánh ngược trái cầu trở lại qua chân ngựa. Một đồng
đội chặn trái cầu rồi như lao ra khỏi sân trong khi Dax lừa một phần của đội
bạn theo mình.
"Đẹp quá!" người huấn luyện viên quay lại cha Dax. "Ngài đã thấy vì sao
tôi mời ngài đến chứ ạ?" Ông lãnh sự gật đầu. "Sang năm, con trai ngài sẽ
mười sáu tuổi. Cậu ấy sẽ được phép chơi trong các cuộc thi đấu liên
trường".
"Tốt".
"Nhưng để được phép, cậu ấy phải có ngựa riêng. Đó là luật".
Ông lãnh sự gật đầu. "Thế nếu nó không có?"
Arnouil nhún vai kiểu Gaulois điển hình. "Cậu ấy không thể chơi, cho dù
có cừ đến mức nào đi nữa".
Jaime Xenos nhìn ra sân. "Nó cần mấy con?"
"Ít nhất là hai. Tốt hơn là ba hoặc bốn. Mỗi hiệp nên có một con ngựa
mới".
Ông lãnh sự không nhìn người huấn luyện viên. "Một con ngựa như vậy
bao nhiêu tiền?"
"Ba đến bốn mươi ngàn franc".
"Vậy à?" Xenos trả lời, đầy suy tư.
Người huấn luyện viên nheo mắt liếc ông ranh mãnh. "Nếu ngài có khó
khăn trong việc kiếm những con ngựa này", ông ta nói một cách ngoại giao,
"có lẽ tôi có thể tìm một người tài trợ".
Xenos hiểu ông ta nói gì, gặng cười. "Nếu ông cho là đáng", ông nói. "thì
con trai tôi sẽ co ngựa của nó".
"Thưa ngài, tôi rất sung sướng vì ngài đã nghĩ như thế. Ngài không cần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.