NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 166

"Có một quán ở trong làng".
Họ lên xe. "Huấn luyện viên bảo con là bố nói với ông ấy sang năm con sẽ
có ngựa riêng".
"Đúng".
"Làm gì có tiền ạ?" Dax hỏi. "Chúng ta chịu thôi".
Ông lãnh sự mỉm cười. "Tổng thống sẽ gửi cho chúng ta bốn con ngựa
núi".
Dax lặng lẽ nhìn ông.
"Có sao không ạ?"
Một thoáng âu lo trên mặt cha làm Dax không nỡ lòng nào mà nói với ông
rằng những con ngựa chơi polo tốt đòi hỏi phải qua nhiều năm tập luyện.
"Thế thì tuyệt thật". Cậu siết chặt tay cha.
"Thôi đừng có ngu", Sergei nói. "Nghỉ hè với bọn tớ ở Cannes đi. Cha
Robert có một vila ở đấy, cả một chiếc tàu nữa".
"Không. Tớ phải làm việc với bọn ngựa xem thử vào mùa thu tới chúng có
khá hơn không".
"Chỉ phí thời gian thôi", Sergei nói chắc. "Cậu sẽ không bao giờ biến được
những con ngựa núi ấy thành ngựa polo đâu".
"Huấn luyện viên bảo cứ thử xem".
"Tớ không hiểu tại sao bố cậu không mua những con ngựa polo bình
thường. Mọi người đều biết cánh Nam Mỹ các cậu tiêu tiền như rác mà".
Dax cười thầm. Sergei có biết sự thật đâu. "Nếu được thì sẽ là một điều tốt
cho đất nước tớ. Bố tớ vẫn bảo điều đó sẽ thuyết phục được dân Âu châu là
bọn mình có thể làm được những việc khác ngoài việc trồng chuối và cà
phê".
Sergei đứng lên. "Tớ vào làng đây. Có một em hầu bàn mới toanh trong
quán đấy. Đi không?"
Dax lắc đầu. Nó còn nhiều việc phải làm với năm franc. "Không. Tớ phải
chuẩn bị cho kỳ thi".
Sau khi Sergei đi, Dax ngồi lặng thinh. Thế là đã ba năm nó ở Pháp. Cảm
thấy bồn chồn, nó đứng dậy, đến bên cửa sổ, nhìn xuống những thảm cỏ và
vườn cây được chăm sóc cẩn thận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.