NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 165

phải tiếc. Co ntrai ngài sẽ trở thành một trong những cầu thủ lớn nhất trong
thời đại của chúng ta".
Họ bắt tay, ông lãnh sự nhìn người đàn ông nhỏ bé có cặp giò như hai cánh
cung đi về cuối sân, và hiểu Mèo Bự đang nghĩ gì. Ông mệt mỏi bước vào
xe. "Cậu thấy thế nào?"
Mèo Bự nhún vai. "Cũng chỉ là một trò chơi thôi ạ".
Cha Dax lắc đầu. "Hơn thế nữa. Là trò chơi của những người có khả năng".
"Thế thì bỏ thôi ạ".
"Chúng ta không thể bỏ được".
"Chúng ta không thể chơi được", Mèo Bự đốp chát. ""Còn bao nhiêu là nhu
cầu thúc bách khác".
"Cũng là một cách để Dax có thể trở thành một biểu trưng của đất nước
chúng ta. Người Pháp có thể giúp chúng ta".
"Thế thì nói Tổng thống gửi một trăm sáu mươi ngàn franc sang để mua
ngựa".
Ông lãnh sự mỉm cười. "Mèo Bự, cậu quả là kỳ tài".
Mèo Bự nhìn ông qua gương hậu không hiểu ông nói gì.
"không phải tiền, mà là ngựa. Những con ngựa đốm mình dây với những
cặp chân như dê núi phải là hoàn hảo đối với trò chơi này. Tôi chắc Tổng
thống sẽ vui vẻ gửi mấy con ngựa sang đây".
Người huấn luyện viên gặp Dax khi cậu vừa ra khỏi phòng thay quần áo.
"Tôi vừa nói chuyện với cha cậu", ông nói "Ông đảm bảo với tôi là sang
năm cậu sẽ có ngựa".
"Thật à?" Người huấn luyện viên gật đầu. Cặp mắt Dax quét một lượt sân.
"Ông ấy còn ở đây không?"
"Ở cuối sân, gần cổng ấy".
Nhưng Dax đã nhìn thấy chiếc xe và chạy về cuối sân. Cha cậu ra khỏi xe,
ôm lấy cậu. "Sao bố không bảo con là bố đến?"
Cha cậu mỉm cười. Dax lớn phổng hẳn lên, đã đứng đến vai cha. "Bố không
chắc là có thể đến được".
"Con mừng là bố đã đến". Đây là lần đầu tiên ông đến trường.
"Có chỗ nào ta có thể uống trà được không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.