NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 167

Bỗng nó nhớ những dãy núi hoang sơ. Ở đây cái gì cũng quá sạch sẽ và quá
ngăn nắp. Chẳng có cái hưng phấn trong việc tìm ra một con đường mới,
một con đường mới từ trên núi xuống. Ở đây chỉ toàn là đường sẵn có để
theo.
Hầu như tất cả các nền văn minh đều như thế. Thậm chí bố nó, người đã
được chuẩn bị để tôn trọng và tuân thủ luật lệ cũng chưa bao giờ nghĩ rằng
tất cả chỉ để dẫn đến sự tù hãm này. Với mỗi thất bại mới, thất vọng mới,
ông như co lại và lún sâu vào nội tâm. Việc phản phúc của Ramirez mới chỉ
là bắt đầu.
Còn bao sự cố khác mà sự tinh vi và tính huỷ hoại của nó còn khủng khiếp
hơn nhiều. Những hứa hẹn ủng hộ nền độc lập của Corteguay của giới
chính trị và tài phiệt Anh, Mỹ. Có những nếp nhăn mà Dax chưa từng thấy
trên mặt cha. Sự rụt rè, sự bất trắc trong phong cách ông đã đánh dấu sự bắt
đầu tuổi già của ông. Tiếng chuông của ba năm trời đầy thất bại đã thỉnh.
Dax cảm nhận được tất cả, và có lúc nó muốn kêu lên với cha rằng cuộc
sống này không phải của họ, rằng họ phải về nhà, về với những cánh đồng,
những dãy núi, với thế giới mà họ hiểu biết. Nhưng nó biết cha sẽ không
nghe, không thể nghe. Quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ, hy vọng thành công
vẫn âm ỉ trong ông.
Có tiếng gõ cửa nhẹ phía sau. Nó quay lại "Vào đi".
Cậu mở ra và Nam tước De Coyne bước vào. Hai người chưa từng gặp
nhau. "Tôi là cha của Robert. Cháu là Dax phải không?"
"Thưa ông vâng ạ".
"Thế Robert đâu?"
"Thưa ông, cậu ấy về ngay đấy ạ".
"Tôi ngồi được chứ?". Không đợi trả lời, Nam tước ngồi xuống chiếc ghế
bành. Ông liếc quanh phòng. "Không thay đổi mấy kể từ lần trước tôi đến
đây".
"Có lẽ không ạ".
Bỗng Nam tước nhìn nó. "Có lẽ dù cho ta có rất muốn thay đổi đi chăng
nữa, thì sự vật vẫn chẳng thay đổi là bao".
"Thưa ông, cháu không biết ạ". Dax không hiểu lắm sự ẩn dụ của Nam

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.