NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 169

"Đến một lúc nào đó, cậu ấy sẽ là một người lãnh đạo ở đất nước chúng tôi.
Thậm chí cậu ấy có thể trở thành tổng thống".
"Kể cả Napoleon cũng đã từng là một đứa trẻ" huấn luyện viên trả lời. "Tôi
chắc nó không để cho vận mệnh cướp mất tuổi trẻ đâu".
"Napoleon đã trở thành người lính do lựa chọn. Ông ấy không phải là một
chiến binh từ năm lên sáu".
"Thế Dax đã từng à?"
Mèo Bự nhìn huấn luyện viên, lặng lẽ gật đầu. "Khi Dax chưa đầy bảy tuổi,
chính tổng thống đã cầm súng cho Dax bóp cò để trừng phạt bọn đã giết mẹ
và chị cậu ấy".
Huấn luyện viên lặng thinh một lúc. "Thế thì thằng bé chẳng cười bao giờ
cũng không lạ".
Đêm tĩnh lặng và những cơn gió tây mát lạnh đầu tiên đã thổi về khi Dax đi
đến chuồng ngựa. Đám ngựa hí lên khi nghe tiếng chân Dax, nó cho mỗi
con một viên đường, vốn luôn để trong túi. Nó vỗ về và lũ ngựa lại hí lên
những âm thanh nhỏ nhẹ, đơn côi.
"Bọn mình đều nhớ nhà cả" nó thầm thì. Chúng nó không thích sự bức bối
của chuồng ngựa. Chúng nó nhớ bãi quây ngoài trời.
"Dax?" giọng Sylvie từ cửa chuồng.
"Tôi ở đây với bọn ngựa".
"Anh làm gì thế?" cô vừa đi vào vừa tò mò hỏi.
"Tôi thăm chúng một chút. Chúng cũng cô đơn và nhớ nhà".
Cô dịu dàng. "Anh cũng cô đơn, phải không Dax?"
Nó nhìn chằm chằm. Cô là người đầu tiên hỏi câu ấy. Nó ngập ngừng.
"Thỉnh thoảng".
"Anh có cô nào ở nhà không?"
Nó thoáng nghĩ về Amparo, đã ba năm xa cách. Không biết giờ con bé như
thế nào. Rồi nó lắc đầu. "Không. Không thực là như vậy. Có lần, khi tôi lên
chín, một cô bé lên bảy đã quyết định lấy tôi. Nhưng nó đã lớn và bỏ qua
chuyện ấy rồi".
"Em có một bạn trai", cô nói, "nhưng anh ấy đã vào hải quân sáu tháng nay,
và sáu tháng nữa anh ấy mới về".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.