NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 170

Nó nhìn cô gái. Đấy là lần đầu tiên nó nghĩ về cô như một phụ nữ. Từ trước
tới nay, cô vẫn chỉ như ai đó lăng xăng quanh bàn, quanh chuồng ngựa…
Trừ mớ tóc dài, cô chẳng có gì là phụ nữ, không có cái gì căng tròn có thể
thấy dưới áo sơmi vải trúc bâu luôn xắn tay. Bỗng Dax thấy sự mềm mại
đầy nữ tính trong cô.
"Xin lỗi", nó nói mà không hiểu vì sao, ngoại trừ vào thời điểm ấy, hình
như cô cũng cô đơn như chính nó và bầy ngựa vậy.
Lũ ngựa lại hí lên. Nó đưa mấy cục đường cho cô. "Chúng muốn cô cho
ăn".
Cô cầm những viên đường rồi chui quá các cây chắn song ngang. Bầy ngựa
rúc mõm vào cô, đòi phần mình. Cô bật cười khi một con húc mũi lm` cô
ngã ngửa vào lòng Dax đang đứng sau. Bất đắc dĩ, hai cánh tay Dax ôm
choàng lấy cô.
Cô nhìn chằm chằm vào mặt Dax, bốn mắt nhìn nhau, rồi Dax buông cô ra.
Có một nút căng thẳng đến quặn đau trong bụng nó. Giọng nó cộc cằn
ngay cả với chính mình. "Có lẽ chúng nó đã ăn đủ rồi đấy".
"Vâng", cô như chờ đợi.
Nó cảm thấy sự căng thẳng nơi háng và thái dương thì giật đùng đùng. Nó
chui qua các cây song ngang. Giọng cô gái kéo nó lại "Dax!"
Nó nhìn cô, một chân đã bước qua cây chắn.
"Em cũng cô đơn".
Nó vẫn không cử động. Cô đi đến bên nó, đặt nhẹ một tay lên chỗ cứng
ngắc nơi háng nó. Với một tiếng rên cuồng dại của đau đớn, nó kéo cô gái
vào lòng và toàn bộ mối căng thẳng của tuổi trẻ cùng nỗi cô đơn của nó đã
nổ tung thành một ngọn lửa cao trào.
Sau đó nó nằm lặng thinh trong phòng, nghe tiếng thở nhẹ nhàng của Mèo
Bự ở giường bên. Cơn đau trong nó đã biến mất. Bỗng Mèo Bự hỏi "Cậu có
chơi con bé không?"
Nó quá ngạc nhiên đến mức không cố lẩn tránh câu hỏi ấy nữa. "Làm sao
cậu biết?"
"Bọn tớ biết mà".
"Bố cô ấy…"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.