NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 172

Harolds Robbins

Những kẻ phiêu lưu

Người dịch: Lê Văn Viện

Chương 7 & 8

Robert vào phòng kịp để nghe bố nói "Con cần bể bơi làm gì? Con có cả
một Địa Trung Hải cơ mà".
Em gái Caroline của nó bĩu môi. Và khi con bé vừa nhăn mặt vừa bĩu môi
thì mọi người, kể cả Nam tước, cũng bị tác động. "Quá ngán", môi dưới nó
trề ra, run run. "Mọi người ra bãi biển".
"Thế thì khác gì nào?"
"Cha!" Caroline như sắp khóc.
Nam tước nhìn nó rồi nhìn con trai. Robert mỉm cười. Nó biết không đứng
về bên nào cả là tốt nhất. Cô em gái nhỏ của nó bao giờ cũng đòi bằng được
theo ý mình.
"Được rồi", cuối cùng bố nó nói. "Con sẽ có bể bơi của con".
Caroline cười toe toét, hôn cha rồi tung tăng ra khỏi phòng, suýt đâm sầm
vào người quản gia đang đi vào. "Thưa ông, ông Christopoulos đến gặp ông
ạ".
"Xin lỗi cha. Con không biết là cha đang bận".
Nam tước cười. "Không Robert, đừng đi. Cha không vướng lâu đâu".
Robert ngồi xuống chiếc ghế bành trong góc phòng thư viện. Nó nhìn
người khách có cái tên nghe cũng quen quen, nhưng nó chẳng quan tâm.
Cho đến khi điều cha nói làm nó chú ý.
"Ông có xem xét đến Corteguay không?"
Robert nhìn lên.
"Đăng ký tàu ở đây còn giá trị hơn đăng ký ở Panama".
"Tôi không hiểu", ông khách trả lời, đặc giọng Hy Lạp.
Robert lục lọi trí nhớ cho đến khi cái tên ấy hiện lên rõ nét. Christopoulos.
Tất nhiên, tay đánh bạc này cùng với Zographos và André nắm cái
xanhđica mà nó thâu tóm tuốt các casino từ Monte Carlo đến Biarritz.
Không hiểu một tay đánh bạc thì liên can gì đến tàu bè.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.