NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 174

họ".
"Nhưng chắc chắn là có thể ngăn chận được chứ ạ. Nếu như cha đã tiên
lượng…"
Nam tước ngắt lời "Không phải ai cũng đồng ý với cha" Ông nhìn con trai.
"Con có biết tại sao con đã được ghi tên ở Havard mà thưởng gái con lại ở
Vassar không?" Robert không trả lời. "Cậu bạn chơi polo của con thế nào?"
"Dax ấy ạ?"
Nam tước gật đầu. "Theo báo chí thì lối chơi của cậu ta đã quét cả châu lục
trong năm nay".
"Dax hay lắm". Robert nhìn cha. "Bố có biết là cậu ấy được mời chơi cho
đội Pháp trong các trận quốc tế không?"
"Ừ, nhưng chỉ dự bị thôi. Con biết là cậu ta còn khá trẻ chứ?"
"Cậu ấy mười bảy. Họ chỉ sử dụng tuổi của cậu ấy để làm một cái cớ. Họ sợ
cậu ấy"
"Cũng có thể", bố nó công nhận. "Người ta đã chẳng gán cho cậu ta một cái
tên giễu là Thằng Rợ mà không có dụng ý đâu. Costa vẫn nằm viện từ khi
bạn con cố tình lao ngựa của mình vào ngựa của nó để bảo vệ bàn thắng".
"Dax chơi để thắng. Cậu bảo chẳng có lý do nào khác đối với trò chơi".
Robert tự vệ.
"Cũng còn những điều khác như là tính mã thượng của một môn thể thao
chẳng hạn".
"Dax thì không. Sân polo đối với cậu ấy cũng giống như rừng núi ở quê
nhà. Cậu ấy bảo thua tức là chết. Bố có biết cha cậu ấy là lãnh sự của
Corteguay không?"
"Bố có nghe. Ông ấy là người như thế nảo?"
"Rất khác Dax, nhã nhặn, và da sẫm hơn nhiều, chỉ còn một cánh tay. Dax
bảo rằng cánh tay kia đã nổ tung trong vụ đánh bom định giết tổng thống
của họ".
"Bữa nào mình phải mời cả hai bố con họ đến chơi", Nam tước lơ đãng nói.
"Bố muốn biết thêm về đất nước họ".
Đích thân bà Blanchette mở cửa. "Ông Christopoulos đang chờ ông".
Marcel gật đầu. Điều này đã xác nhận sự tiên đoán của anh: cái xanđica này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.