NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 177

"Anh bảo rằng Christopoulos sẵn sàng đặt hãng tàu biển vào để đánh đổi
lấy đặc quyền cờ bạc à?" Sau này, Nam tước hỏi trong văn phòng ông.
Marcel gật đầu. "Anh đã đề cập ý tưởng này với ông lãnh sự chưa?"
"Chưa, thưa ngài. Tôi nghĩ nên nói chuyện với ngài trước đã".
"Tốt. Anh làm đúng, và đã đến lúc tôi nên gặp ông lãnh sự".
"Vâng, thưa ông. Tôi sẽ nói với ông ấy về một cuộc hẹn chứ ạ?"
"Không. Ông ấy đã có một cuộc hẹn với một trong những chi nhánh nhà
băng của tôi rồi. Tôi cho là tốt hơn hết cuộc hội ngộ của chúng tôi nên xảy
ra trong hoàn cảnh ấy".
"Xin tuỳ ngài".

Chương 8
"Caroline là con chó cái!" Sylvie ra khỏi giường, thân hình mảnh dẻ căng
lên vì giận dữ, rút điếu thuốc lá, châm hút.
Một cách lười nhác, Dax dúi chiếc gối vào dưới gáy. "Giọng em nghe có vẻ
ghen tuông quá".
"Em không ghen!" Sylvie la toáng lên. "Em không ưa con chó cái ấy, thế
thôi".
"Tại sao không?"
Sylvie rít điếu thuốc một cách thô bạo. "Nó nghĩ là tiền của bố nó có thể
mua bất cứ thứ gì nó thích. Em thấy cái cách nó nhìn anh sau trận đấu tuần
trước. Hệt như con mèo nhìn bát kem".
"Em ghen đấy" Dax nói. "Vì sao? Anh có ghen với Henri đâu".
"Anh ấy không ở nhà đủ nhiều để anh ghen!"
"Nhưng khi anh ấy ở nhà thì sao? Nhớ là anh ở phòng bên cạnh. Anh nghe
thấy tất, vậy mà anh có ghen đâu".
"Anh là đồ chết tiệt!" Sylvie nhớ cái đêm ấy. Cô chủ tâm làm thật ầm ĩ,
song không đến mức đánh thức cả nhà. Vậy mà Dax không mảy may biểu
hiện gì, cách này hay cách khác. "Em chả là gì của anh sất. Em đã làm tất
cả vì anh, mà rồi cũng chỉ như một bức tường đá thôi. Bây giờ anh lại sắp
đi nghỉ một tuần trong vila của họ ở Cannes. Em biết điều gì sẽ xảy ra".
"Thật à?" Dax cười. "Nói anh nghe đi. Anh muốn biết mà".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.