NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 209

Gã gác dan giơ một tay lên ra ý phản đối. "Trời đất ơi! Các mệnh phụ phu
nhâN này không bao giờ tiếp đĩ đực, họ có một địa vị xã hội hoàn hảo. Họ
sẽ không bao giờ đi ra ngoài với bất cứ ai không bằng vai phải lứa với họ -
hoặc cao hơn".
"Thế thì ông đề nghị cái gì?"
"Một vài phu nhân này muốn gặp được đúng người. Họ sẽ cực kỳ hào
phóng đối với bất cứ ai có thể giới thiệu họ với những đối tượng hoàn hảo".
Sergei chằm chằm nhìn gã. "Chỉ thế thôi à?"
Cái nhún vai đầy ấn tượng. "Gì nữa là còn tuỳ ở anh".
"Tôi không hiểu" Sergei nói. "Thế thì ông ở khúc nào?"
"Tôi sẽ thu xếp để giới thiệu các phu nhân với anh. Tôi chỉ xin năm mươi
phần trăm khoản anh nhận được".
Sergei làm tợp cognac nữa. Gã ta rõ ràng sẽ lấy một khoản phí của các
mệnh phụ cho việc giới thiệu. "Hai mươi lăm thôi".
"Đồng ý".
Ngay tức khắc, Sergei tiếc rẻ sự hào phóng của mình. Gã ta có thể chỉ nhận
mười.
"Có một trường hợp đặc biệt" gã gác dan tiếp tục. "Bà này đã ở khách sạn
cả tuần rồi. Sáng nay, khi tôi mang báo chí Mỹ vào, ba ta lại nói với tôi về
khả năng này. Nếu anh thích thì bà ta đang ở trong hành lang đấy".
Trong một thoáng, Sergei toan chửi cha cái thằng ma cô này. Nhưng những
tiếng ré của mụ chủ nhà vẫn còn dội trong tai, và nó đứng lên, một cách vô
thức, sửa lại cravat. "Cũng có thể. Nhưng chỉ khi mụ ấy vừa mắt tớ thôi
đấy".
"Bà ấy kia", tay gác dan thì thầm khi họ vào hành lang, "chiếc ghế bành đỏ
trong góc ấy".
Người đàn bà ngước lên và một cảm giác ngạc nhiên râm ran khắp người
Sergei. Không hề già. Sergei luôn nghĩ rằng chỉ có những người đàn bà
nhiều tuổi mới cần đến sự chăm sóc của một gã đĩ đực. Cặp mắt bà ta xanh
thẫm và nhìn thẳng vào nó. Nó cảm thấy mặt mình đỏ dừ lên khi quay đi.
"Anh nghĩ thế nào?"
"Cũng được thôi. Có thể cũng vui".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.