NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 211

tám, và dù cho thân hình không còn rắn chắc như thời son trẻ, nhưng bà trẻ
hơn tuổi rất nhiều. Cặp vú vẫn rắn chắc, lạy Chúa. Cặp vú bà chưa bao giờ
quá bự để đến nỗi thõng xuống vì chính trọng lượng của chúng, và bụng bà
thì phẳng lì.
Nhưng cặp mắt bà là điểm quý giá nhất. To, xanh thẫm, long lanh với thứ
ánh sáng của chính nó, thứ lửa từ nội tâm và thời gian không làm lu mờ
hoàn toàn. Bỗng, với không một lý do, nước mắt dâng lên từ trong cặp mắt
ấy. Giận thân, bà giật chiếc áo ngủ, khoác lên người, bước ra phòng khách
đúng vào lúc có tiếng gõ cửa.
"Vào đi", bà vừa nói vừa với lấy một điếu thuốc lá.

Đấy là người gác dan khách sạn. "Báo của bà đây, thưa bà". Thấy bà cố bật
chiếc bật lửa, gã nhanh nhẹn đánh diêm.
"Cảm ơn" bà nói, mắt chớp lia lịa.
Nhưng gã đã kịp thấy tròng mắt đầy nước của bà. "Tối nay bà có cần xe
không ạ?"
Bà lưỡng lự một lát rồi lắc đầu. Chẳng chỗ nào để người đàn bà có thể đến
một mình. Lại một bữa ăn tối cô đơn trong phòng. Bà thậm chí cũng chẳng
thích ăn một mình trong cái phòng ăn mênh mông của khách sạn. Gã gác
dan nhìn bà ranh mãnh. "Có lẽ tối nay bà cần một người hộ tống?"
Bà chằm chằm nhìn gã mà ngượng vì ý nghĩ của mình. "Một tay nhảy
thuê?"

Hắn nhận thấy một thoáng ghê tởm trên mặt bà. "Tất nhiên là không, thưa
bà".
Bà nghĩ về những gã đĩ đực mà bà từng thấy và những những đàn bà đi
cùng họ. Cách gì thì người ta cũng biết. Bà không b gchịu được cái cách
mọi người có thể nhìn bà như vậy. "Tôi không cần một tay nhảy thuê".
"Tôi không bao giờ nghĩ về những điều như vậy, thưa bà. Nhưng có một
trang thanh niên ở khách sạn, người đã thấy bà và rất mong được làm quen
với bà".
"Một thanh niên?" dù sao thì bà vẫn cảm thấy hãnh diện. "Không phải là đĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.