NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 213

Sergei hiểu rằng vậy là chấm dứt và thấy nuối tiếc vì đã rất thích người đàn
bà trầm lặng và thông minh này. "Đã đến lúc em phải đi?" gã hỏi, nhận một
ly rượu.
Bà gật đầu. "Mai".

"Thế thì đêm nay chúgn mình phải đi xem toàn bộ Paris mà em chưa từng
thấy. Chúng mình sẽ đi suốt đêm".
Bà lặng thinh một lát. "Em đã thấy đủ Paris rồi".
Segei đặt ly rượu xuống, đưa hai tay ra. Bà lặng lẽ bước vào vòng tay ấy và
gã thấy đôi má bà thấm đẫm nước mắt. Họ ngồi lặng thinh hồi lâu. Ngày đã
tàn và màn đêm buông xuống, từng con đường, đèn bật lên rực rỡ. Bà bỗng
nói.
"Tốt nhất là phải kêu một cái gì đó. Anh chắc đói lắm rồi".
"Anh không đói".
Tĩnh lặng lại trùm xuống, họ nhìn ra những ánh đèn lấp lánh. "Về đêm,
Paris thật đáng yêu".
Sergei không trả lời. Bà cựa quậy trong vòng tay gã. "Em chưa từng trẻ", bà
nói. "Bây giờ em mới biết".
"Em sẽ luôn luôn trẻ trung".
"Bây giờ thì em sẽ trẻ trung, nhờ anh đấy".
"Anh tiễn em ra bến tàu", gã đột ngột nói.
"Không. Tốt nhất là hãy làm quen với cô đơn ở trên tàu".
"Anh nhớ em".
Cặp mắt bà xanh thẳm. "Em cũng nhớ anh".
"Ít nhất thì em cũng về nhà, với những người em yêu mến".
"Còn anh? Anh thế nào?"
"Anh cũng chẳng biết nữa. Cha anh muốn anh sang Đức với ông. Anh
không muốn, nhưng…"
"Anh không được đi!"
Gã nhún vai. "Một cái gì đó để làm. Còn hơn là đeo đẳng ở Paris mà chẳng
làm gì cả".
"Không. Không đúng. Những gì mà bọn Quốc xã Đức đang làm là khủng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.