NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 212

đực chứ?"
"Không phải đĩ đực, thưa bà". Giọng gã hạ thấp xuống đến tông bí mật.
"Anh ta thuộc dòng dõi hoàng gia".
Bà ngập ngừng. "Tôi cũng chẳng biết nữa".
Gã gác dan nói nhanh để lợi dụng lúc bà đang l
ưỡng lự. "Nếu bà ra hành lang thì tôi có thể thu xếp để bà nói chuyện với
anh ấy. Và nếu bà ưng thì tôi có thể thu xếp một cuộc ra mắt. Nếu
không…" hắn nhún vai. "Trang thanh niên này sẽ tôn trọng ý kiến của bà,
dù cho có thất vọng. Anh ta sẽ không làm phiền bà nữa".

Mặc dù đã quyết định không xuống hành lang để gặp, nhưng bà bỗng thấy
mình chăm sóc rất kỹ mái tóc, làn da…Bà nhìn mình trong gương. Cặp mắt
bà to, xanh thẫm và long lanh thứ ánh sáng đã mất một thời gian dài. Bà
thấy mình trẻ trung và phấn khích. Mình sẽ chỉ nhìn thôi, bà tự nhủ khi
khép cửa phòng phía sau lưng, mình sẽ chỉ nhìn rồi đi luôn. Chắc chắn là
chẳng hại gì.

Ấn tượng đầu tiên của bà là anh ta quá trẻ. Nhưng rồi bà nhớ từng đọc đâu
đó rằng đàn ông Pháp thường ưng đàn bà nhiều tuổi hơn họ. Anh ta cao, rất
cao, đôi vai rộng và mớ tóc đen bù xù mang dáng dấp vương giả. Hai mươi
tư tuổi, có lẽ? nhưng có lẽ vì chính tuổi của mình đã làm cho bà đoán già
như vậy. Sergei thực ra chưa hẳn đã hai mươi.
Cặp mắt đen của Sergei quét dọc hành lang, và bốn mắt gặp nhau, và bà
thấy anh ta đỏ mặt. Gã gác dan đã không xạo, bà ngạc nhiên nghĩ, chỉ
người đàn ông thực sự muốn gặp ai đó mới đỏ mặt lên như vậy.
Khi quay nhìn đi chỗ khác, bất giác Sergei gật đầu với gã gác dan. Cùng
khoảnh khắc ấy, nhanh hơn mình nghĩ, bà Harvey đi vội vào thang máy.

Suốt cuộc hôn nhân bà chưa hề ngoại tình và đấy chính là điều đã tạo ra
không khí siêu thực quanh họ. Thời gian đã ngừng trôi và nếu như đấy
không phải là tình yêu thì chắc chắn cũng là nét lãng mạn tuyệt đỉnh. Giờ
đây, ba tuần sau, bà gặp Sergei ở cửa, với lá thư trong tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.